LONG DUYÊN - TẬP 2 - Trang 102

nuốt cả lưỡi vào bụng. Y cũng giống Lạc Lăng Chi, luôn mang theo người
mấy hũ gia vị nhỏ, còn cả một túi da đựng đầy rượu ngon, khảng khái chia
cho Chiêu Nguyên và Lạc Việt cùng uống. Lạc Việt dè dặt uống hai ngụm,
thấy nồng đượm thơm ngát, đầy vị ngọt ngào của quả dại, khác hẳn rượu
thông thường, bèn hỏi, "Đây là rượu gì vậy?"

Khanh Dao đáp, "Là Hầu Nhi tửu."

Hầu Nhi tửu? Lạc Việt kinh ngạc, "Đây chính là Hầu Nhi tửu ư?" Hắn

từng nghe tiếng Hầu Nhi tửu, nghe nói bọn khỉ trong núi rất khôn ngoan,
biết dùng quả dại ủ rượu, người thường khó mà được nếm.

Khanh Dao nói, "Thứ này không phải Hầu Nhi tửu thông thường đâu,

năm ngoái lúc tới Tây Nam du lịch, tại hạ từng gặp một giống linh hầu
trong núi sâu, hai cánh mọc bên sườn, rất có linh tính. Tại hạ suýt bị chúng
giật mất tay nải, may mà về sau tóm được mấy con khỉ con, nên khỉ đầu đàn
mới dùng Hầu Nhi tửu trao đổi với tại hạ để cứu khỉ con về."

Lạc Việt không khỏi trợn tròn mắt, lại nhớ đến cảnh Phi Tiên Phong đập

cánh phành phạch.

Ăn uống no say, trời cũng đã về đêm, bầu không trên cao tựa như một

khối ngọc lưu ly đen tuyền, khảm muôn vàn vì sao lấp lánh còn vắt vẻo
móc một vành trăng cong cong, bên dưới là cả một vùng Cửu Ấp quạnh quẽ
tịch mịch, nhưng chẳng thấy có gì quỷ dị.

Khanh Dao dẫn đầu, Lạc Việt đi giữa, Chiêu Nguyên đoạn hậu, hai

người một rồng lại tiến vào đống hoang tàn tìm tòi hồi lâu nhưng chẳng
phát hiện được gì. Điều này đã nằm trong dự liệu của Lạc Việt, nhưng
Khanh Dao lại có phần nuối tiếc, thở dài, "Có lẽ Lạc huynh nói đúng, cũng
có lẽ chúng ta không có duyên với món bảo bối này."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.