LONG PHƯỢNG TÌNH TRƯỜNG - Trang 31

Lúc mở mắt lại lần nữa, trên đỉnh đầu có một cái đuôi cá nhỏ, màu sắc

sặc sỡ nhẹ nhàng bơi qua, ta vươn tay ra, mới phát hiện mình vẫn là thân
chim Loan. Niệm quyết hóa thành hình người để chơi đùa với con cá nhỏ
kia, con cá nhỏ kia bơi sang một bên để tránh tay ta, rồi lại bơi trở về cắn
đầu ngón tay ta, tê tê không chịu nổi, ta chỉ cảm thú vị, bất giác khẽ cười ra
tiếng.

Bên cạnh có một giọng nói trầm thấp dễ nghe: “Con chim Loan nhỏ mà

lá gan không nhỏ, dám đánh nhau với Côn Bằng!”

Hơi thở rất gần, dường như phất qua bên tai ta.

Ta nghiêng đầu nhìn, lập tức giống như ngã vào một dòng suối ấm áp, cả

người sinh ra luồng nhiệt nóng. Nam tử trước mặt mắt phượng mông lung,
mày kiếm kéo dài đến chân tóc mai, đường nét khuôn cằm ôn hòa, không
cười cũng mang ba phần tình ý, đai ngọc áo gấm, kim quan buộc tóc, đúng
công tử ôn nhã tuyệt đẹp.

Người đó là Nhạc Kha.

Khi đó ta hóa thân thành người chẳng qua cũng chỉ là tiểu nha đầu mười

ba mười bốn tuổi, lại bị hạn chế trong một khoảng trời, mỗi ngày đi qua đi
lại, cũng chỉ gặp mấy người đó. Tuy trên núi Đan Huyệt có tiên đồng,
nhưng người người đều quỳ gối cúi đầu dưới váy phượng của Đan Chu,
làm sao có vài phần phong thái của nam nhi. Hôm nay lần đầu tiên gặp
được nam nhi đất thiên sinh hiền tài như vậy, lại thấy hắn vô cùng thân
thiết kéo tay ta, khen rồi lại khen ta, cũng không để ý đến vết thương bị
Côn Bằng mổ trên tay của ta, mà lấy vải trắng lau đi vết máu trên mu bàn
tay, thoa một loại thuốc cao có hương vị ngọt ngào lên đó, băng lại. Da mặt
thiếu chút nữa bị Côn Bằng hủy đi của ta, nhịn không được mà ửng hồng.

Hắn thỉnh thoảng cúi người nhẹ nhàng nói lời mềm mỏng, trong mắt

phượng đều là dịu dàng thương tiếc, tựa như nét mặt của dì Xích Diễm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.