Nét mặt dì dường như có dấu hiệu mất trí, lại đánh ra một chưởng nói:
“Ngươi không chịu làm nhỏ, chẳng lẽ muốn làm lớn? Giống y chang mẹ
ngươi, thích tỷ phu của mình liền muốn đuổi tận giết tuyệt tỷ tỷ của mình?”
Ta lại trúng một chưởng của dì, bước chân thiếu điều không thể dịch
chuyển, càng bị lời này của bà khiến đầu óc choáng váng. Chẳng phải Nhạc
Kha nói mẫu thân cùng với Tu La phụ thân của ta cực kỳ ân ái sao? Mẫu
thân sao lại còn thích dượng Phượng Đàm?
Tính tình mẫu thân thế nào, trước nay ta không biết, bây giờ cũng không
biết. Nhưng tiên phẩm của Tu La phụ thân thì rất đáng tin tưởng. Nếu mẫu
thân bụng dạ độc ác hẹp hòi, nhất định cũng sẽ không được phụ thân yêu
thích. Lại nói, nhửng lời dì nói trước giờ không nhất quán với sự thật, ta há
có thể còn tin bà?
Ta lau vết máu trên miệng, cực kỳ chậm rãi nói: “Mặc dù Thanh Loan
chưa từng gặp mẫu thân, nhưng giống như đã biết người, cũng rõ người
nhất định không phải là nữ tử như dì nói. Còn chuyện đuổi tận giết tuyệt, dì
không cần phải bịa đặt, người không làm chính là không làm, cho dù dì có
nói, Thanh Loan cũng không tin. Thanh Loan ở thế gian từng gặp một
người, bản thân có được một món đồ liền coi đó như bảo bối trân quý, bụng
dạ chật hẹp, sợ người khác cũng nghĩ tới bảo bối của mình, cho nên ngày
phòng đêm phòng, người khác nói vài câu, hắn liền vểnh tai lắng nghe, tự
cho rằng chuyện này có dính dáng đến mình. Người khác nhìn hắn nhiều
một chút, hắn liền tưởng người này muốn tìm cách cướp đoạt bảo bối của
hắn. Nào có biết hắn thần hồn nát thần tính, không biết rằng bảo vật của
mình trong mắt người khác chẳng qua là miếng ngói vỡ, vốn dĩ chẳng đáng
nhìn đến, chẳng qua là hắn lo sợ không đâu mà thôi.”
Dì sống chết cắn chặt môi, bao lần nâng tay lên lại hạ xuống, hai mắt
nheo lại thành một đường, cắn răng nói: “Ngươi thế này là đang bôi nhọ
dượng của ngươi, quả thật không thể tha thứ!”