LONG PHƯỢNG TÌNH TRƯỜNG - Trang 623

Trong lòng ta vẫn nhớ đến Ly Quang, mặc dù tim đau như dao cắt,

nhưng lúc tỉnh lại thấy dáng vẻ phụ thân như vậy nên không đành lòng
khiến người lo lắng, đành miễn cưỡng ăn nửa bát cháo. Phụ thân thấy ta
nhu thuận ăn cháo, ánh mắt lộ vẻ vui mừng: “Lúc phụ thân đến Long Hải,
nghe thấy tiếng hót thê lương của Loan nhi thì sợ đến mức hồn vía lên
mây…Mấy ngày nay phụ thân cực kỳ hối hận vì chưa từng phái một đội
quân bảo vệ Loan nhi, sau này Loan nhi không thể đi du ngoạn một
mình?!”

Vết thương trên người ta vẫn chưa lành hết, lồng ngực còn rất đau, ta tự

biết lúc này bản thân hết sức thảm thương nhưng cũng không thấy phụ thân
trách cứ nên trong lòng cảm thấy rất ấm áp và vui mừng, dùng tay ôm
ngực, cười nói: “Con không phải là một đứa con gái ngoan?!Đều tại con
không nghe lời hại phụ thân khai chiến với Thiên Tộc.”

Phụ thân chẳng hề để ý đến mà khoát khoát tay : “Sớm muộn gì cũng

phải khai chiến, chẳng có gì liên quan đến Loan nhi cả. Bổn vương chỉ có
một đứa con gái, há lại để người ta ức hiếp?” Tiện thể người lại đưa cho ta
một loại trái cây màu tím: “Loại quả này là thần dược trị thương, Loan nhi
ăn mấy quả đi.”

Phương Trọng từ cửa đại điện bước vào nhìn thấy phụ thân lúc thì đưa

trái cây cho ta lúc lại đưa khăn, dường như đã bị làm cho kinh hãi, vội vàng
bước nhanh đến muốn đón lấy khăn tay từ trong tay phụ thân: “Mấy đứa hạ
nô ngoài cửa đều không có mắt, sao có thể để Vương làm những chuyện
vụn vặt này?”

Phụ thân ngăn nàng lại: “Phương Trọng chớ có kinh ngạc. Lúc Loan nhi

còn là một con chim non Bổn vương đã muốn tự tay nuôi lớn con bé, nào
ngờ, chỉ chớp mắt con bé đã lớn như vậy rồi…!”

Ta biết phụ thân lại đang nhớ đến mẫu thân nên đành phải nghĩ cách kéo

người ra khỏi nỗi ưu thương ấy. Tay ta sờ vào trong lồng ngực, kinh ngạc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.