LONG PHƯỢNG TÌNH TRƯỜNG - Trang 82

thường này đang nghĩ gì? Lại giận lão gia hoả Điền Trì Giao Vương kia,
lấy được minh châu liền bỏ lại ta một mình, thật sự quá vô tình vô nghĩa.

Ta gượng cười, cố gắng giãy dụa để thoát khỏi xiềng xích của hắn, miệng

thì không ngừng kêu gào: “Điện hạ buông tay, buông tay, người có thể bóp
nát xương cổ tay của tiểu tiên đấy!” Nhạc Kha vẫn thà chết nắm chặt tay ta,
ngoác miệng cười tươi: “Không buông! Không buông! Thanh nhi gian xảo
lắm, tiểu vương sợ buông tay nàng sẽ rời đi ngay.” Ta dở khóc dở cười, tình
huống này thật đúng là tạo hóa trêu người. Nếu là hai trăm ba mươi lăm
năm trước, hắn đã cứu mạng ta, lại còn thâm tình nắm chặt tay ta thế này,
chắc chắn ta sẽ cùng hắn tay trong tay sống chết có nhau, bất kể nước sôi
lửa bỏng, ta cũng sẽ mãi mãi ở bên hắn, vĩnh viễn không xa rời. Chỉ là giờ
phút này đây bao nhiêu vui mừng đã sớm bị gió thổi tan tác, lòng ta rối bời,
thật không muốn theo hắn về Đông Hải Long cung. Về phần Nhạc Kha,
hắn đang cười mỉm cười rạng ngời, nụ cười của hắn thân thiết ấm áp tới
mức ngay cả Huyền Băng vạn năm ở đáy biển sâu cũng phải tan chảy. Quả
thực, ta không thể cự tuyệt hắn, đành để hắn lôi lôi kéo kéo, túm ta kéo về
Đông Hải Long cung.

Bích Dao cùng ta cách biệt hơn hai trăm năm, vừa nhìn thấy ta liền cực

kỳ vui sướng, cười khanh khách, chạy tới ôm chầm lấy thắt lưng của ta
xoay tới xoay lui. Ta có chút ăn không tiêu sự nhiệt tình của hai huynh
muội nhà này, kéo Bích Dao dựa vào vai ta để nàng bình tĩnh trở lại:
“Chậm một chút! Chậm một chút! Cẩn thận cái thắt lưng già nua của tỷ!”
Bích Dao vẫn cười khanh khách không chịu dừng lại. Ngay cả Nhạc Kha
cũng cười thích thú, tiến lại gần, nói: “Dao nhi thích Thanh tỷ tỷ như vậy,
hay là đến xin Mẫu Phi thảo chiếu chỉ, để cho Thanh tỷ tỷ của muội định cư
ở Đông Hải long cung luôn đi.” Ta vừa nghe đã lắc đầu nguầy nguậy: “Lời
này của Tam điện hạ thật làm tiểu tiên hoảng sợ. Tiểu tiên thân là chim
muôn, làm sao có thể sinh sống lâu dài nơi thuỷ giới? Nếu lỡ vì vậy mà da,
lông vũ sinh bệnh, người nói tiểu tiên phải làm sao?” Nhạc Kha lại chẳng
hề để ý đến lý do ta đưa ra, tiếp tục vừa thuyết phục vừa dụ dỗ: “Phụ vương

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.