LONG PHƯỢNG TÌNH TRƯỜNG - Trang 867

Ta “phì” một tiếng bật cười, trong lòng mặc dù kinh ngạc dì Phượng

đoán tiên cơ như thần, nhưng vẫn tốt bụng đưa ba ngón tay, chỉ điểm cho
nàng.

Tiểu Kim Phượng thoạt đầu còn không hiểu, nhưng thấy ta khăng khăng

đưa ba ngón tay, đôi mắt phút chốc sáng rỡ: “Ba vị trưởng lão?!” Thân ảnh
trước mắt liền biến mất không thấy.

Cửu Ly tức giận bất bình oán trách: “Tỷ tỷ chưa từng đối xử tốt với Cửu

Ly như vậy! Nếu như tỷ tỷ có thể tìm được một người thay Cửu Ly giải
quyết chính vụ của Thanh Khâu, mới gọi là công bằng!”

Ta nhéo lỗ tai nó vờ tức giận: “Đệ tiểu tử này còn dám nói bậy! Còn ầm

ỹ nữa liền tống đệ về cho cô đệ dạy dỗ!”

Người ngồi bên tay trái ta liền đứng dậy, nhẹ nhàng giữ lấy ma trảo của

ta, nửa trách cứ nửa thâm tình nói: “Lớn như vậy rồi, còn ức hiếp một con
thú nhỏ này, nàng không thể tìm trò vui nào khác được sao?”

Ta tùy ý để hắn nắm tay, nghiêng người cười bảo: “Khi dễ chàng thì

sao?”

Cửu Ly nhảy bật dậy, mặt mày đỏ bừng tức giận nói: “Tỷ tỷ, tỷ và con

rồng ngốc này không hợp đâu!” Nói rồi nổi giận phừng phừng phất tay áo
bỏ đi.

Hợp hay không hợp ta không biết, ta chỉ biết con rồng ngốc trước mặt

này ánh mắt dịu dàng ấm áp, một lúc lâu sau mới trả lời: “Cho nàng bắt nạt
cả đời!”

Trong lòng bổn tiên nhất thời như có trăm hoa đua nở.

Lúc rời khỏi núi Đan Huyệt, dì Phượng quả thật chỉ dẫn theo mấy tùy

tùng lúc đến trở về, không thấy bóng dáng ba vị trưởng lão. Cũng chẳng rõ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.