LONG PHƯỢNG TÌNH TRƯỜNG - Trang 883

người, xa xôi cách biệt, thế sự quả thực khó lường.

Nếu như đã nhớ tới hắn, liền thuận tiện đi xem, y thuật y tiên trong cung

thật sự cao minh, gương mặt người đứng trong đình viện vẫn như xưa, chỉ
là tâm tư sớm đã không còn như trước đây nữa.

Hắn thấy ta lẳng lặng mà đến, vừa châm trà cho ta vừa nghi hoặc nói:

“Công chúa có chuyện phiền não sao? Không ngại nói Ly Quang nghe
thử?”

Ta đột ngột nắm chặt tay hắn, thấp giọng nói: “Ly Quang, có phải các

người từng người từng người đều muốn bỏ ta mà đi? Những tháng ngày
trước đây sẽ không thể nào trở lại?”

Tay hắn bất chợt run lên, nước trà sánh ra ngoài hơn nửa, hắn dứt khoát

đặt chiếc tách xuống, ngồi đối diện với ta, nở nụ cười chua xót vạn phần:
“… … Cho dù chuyện ngày xưa khó lòng buông bỏ, nhưng lý nào quay trở
lại được chứ?”

Ta mơ hồ như thể nghe được tin vui, liên tục kéo tay hắn: “Ngươi nói

ngày xưa, là nhớ ra chuyện trước đây rồi sao? Ngươi nhất định là đã nhớ lại
rồi!”

Ánh mắt hắn nhìn ta kỳ lạ mà đau thương, rất lâu sau mới lắc lắc đầu,

bình tĩnh nói: “Trước đây thế nào, Ly Quang chưa từng nhớ ra. Chỉ là nghe
người trong tộc nói về thành San Hô trước đây, hiện giờ Ly Quang nước
mất nhà tan, ở nhờ đất người, đương nhiên hi vọng có thể quay trở lại trước
đây. Chẳng qua là hi vọng hão mà thôi.”

Ta rút khỏi tay hắn, che mặt, nước mắt cuồn cuộn trào ra từ kẽ tay, cảm

giác bản thân như một đứa nhỏ bị thời gian bỏ rơi, vất bỏ ở quá khứ không
thể nào trở lại, chỉ mình ta cô độc nơi này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.