LONG PHƯỢNG TÌNH TRƯỜNG - Trang 884

Người cùng ta vui vẻ đã quyết định rời đi. Người luyến tiếc ta, mặc dù

hắn ở trước mặt ta, nhưng trong lòng sớm đã xa rời.

Phương Trọng từ bên ngoài cửa viện bước vào, nhẹ giọng nói: “Công

chúa, Thiên giới Thái tử sắp rời khỏi thành Tu La rồi, cố ý đến Thất Diệp
Đường từ biệt, muốn cầu kiến công chúa lần cuối, Vương thượng đã đồng
ý, xin công chúa nhanh chóng hồi cung.”

Ta miễn cưỡng đứng dậy, gắt gao che mặt, khóc nói: “Để hắn đi, để hắn

đi nhanh đi, tốt nhất là vĩnh viễn không quay lại nữa!” Nhưng nghĩ tới hắn
thật sự vĩnh viễn cũng sẽ không quay trở lại, hết thảy những vui buồn đau
thương đều là dĩ vãng, trong lòng đau đớn không chịu nổi.

Có người nhẹ nhàng kéo ngón tay đang che mặt ta ra, dùng chiếc khăn

mềm mại lau sạch nước mắt trên mặt ta, ôn nhu khuyên nhủ: “Nếu đã là lần
gặp cuối cùng, vẫn nên gặp thử mới tốt, chung quy không để trong lòng
phải hối hận chứ?”

Hắn thành thục tự nhiên như vậy, khiến ta suýt nữa cho rằng Ly Quang

của ngày xưa đã trở lại, mở miệng ngây ngốc gọi: “Ly Quang…” Hắn lại
lùi về sau một bước, cung kính đáp: “Ly Quang quá phận rồi, nhưng thấy
công chúa điện hạ khóc thương tâm như vậy, nghĩ thấy người ấy… nhất
định là người mà trong lòng công chúa không muốn buông bỏ, chi bằng đi
gặp hắn một lần xem?”

Phương Trọng bước tới kéo ta: “Công chúa điện hạ, hồi cung đi!”

Vóc dáng nàng cao lớn khỏe mạnh, lôi kéo ta không chút mệt mỏi, nhanh

chóng bước ra cửa, lúc ta quay lại nhìn, nơi tiểu viện chật hẹp, cây đại thụ
đầy hoa đã sớm úa tàn, người đó mặc Giao tiêu sa, cô đơn tịch mịch vô
cùng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.