LONG PHƯỢNG TÌNH TRƯỜNG - Trang 886

Ta dứt khoát ôm chặt lấy hắn, thất thanh nghẹn ngào, tiếng khóc ấy vang

vọng trong điện, một lúc lâu sau mới nghe thấy tiếng cười nhẹ trầm thấp:
“Tiểu ngốc điểu, ta không hề biết nàng sẽ không nỡ để ta rời đi như vậy!”

Đây là lời gì vậy? Ta rưng rưng từ sau lưng hắn ngẩng đầu lên, biết rõ

hắn không nhìn thấy, nhưng vẫn ngây ngốc nhìn hắn.

Hắn đột ngột xoay người, trên mặt tràn trề ý cười, nào có nửa phần đau

thương ly biệt?

–Thì ra chẳng qua là bổn tiên tự mình đa tình mà thôi!

Ta hận bản thân không thể buông tay, nhưng nước mắt lại càng lúc càng

nhiều, khí thế như Trường Giang Hoàng Hà, trong làn hơi nước mông lung,
chỉ nghe thấy hắn thở dài mãn nguyện: “Trước đây ta chưa từng trông
mong Tiểu ngốc điểu nàng có thể thông suốt! Nhưng hôm nay nàng khóc
đến đau lòng như vậy, khiến lòng ta quả thực vui mừng vô cùng, phải làm
sao đây?”

Hắn như thể tự biên tự diễn, cánh tay cứng rắn vươn ra liền ôm chặt ta

vào trong ngực, mặc kệ toàn bộ nước mắt nước mũi của bổn tiên đều cọ hết
trước ngực hắn, chỉ chầm chậm nhẹ nhàng vuốt ve lưng ta, thấp giọng nói
bên tai ta: “Lúc nào cũng thấy nàng hét hét gào gào, có đôi khi ngay cả
chính ta cũng có chút không tin, cảm giác nàng đối với ta chẳng qua là lưu
luyến. Tiểu ngốc điểu từ nhỏ lớn lên ở núi Đan Huyệt, nhưng hễ gặp người
nào đối tốt với nàng, nàng liền cảm kích tận đáy lòng, ngay cả sự nồng hậu
thâm tình cũng gia tăng gấp bội, vì vậy ta thường lo lắng…Lo lắng nàng sẽ
theo Ly Quang dịu dàng quan tâm mà rời đi…”

Ta vốn dĩ nước mắt lưng tròng nhưng nghe thấy lời này thì không khỏi

phì cười, thì ra trong lòng hắn thế nhưng lại có suy nghĩ như vậy, không
khỏi ở trong ngực hắn cọ cọ, đem nước mắt trên mặt lau sạch, rồi lại muốn
ngẩng đầu nhìn hắn. Nhưng hắn lại sống chết giữ chặt ta trong lồng ngực,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.