được mình nuôi, chồng mình phải đáp nghĩa, không phải với người khác ấy,
vì người ta đã được nuôi rồi, mà đáp nghĩa gián tiếp, để giúp những người
trơ trọi không họ hàng hoặc bà con tới trễ.
Trong lần nầy, Liên đã tốn đến sáu trăm bạc mà mỗi tuần hai lần như vậy
một tháng chạy ngót năm ngàn bạc rồi, đủ nuôi sống một gia đình tư chức
đông con.
Nhưng Liên không tiếc tiền, lại còn mua sắm một cách sung sướng, những
món khô như là sô cô la, phó mát. Những món phải ăn hết ngay như thịt
quay, bồ câu rô ti, nàng chọn lựa với tất cả lòng thương của nàng.
Liên có quen với một cô, chồng cô buôn á phiện, cô ấy phải dọn nhà đến
trước khám, ở đó và bán quán cà phê để nuôi chồng cho đỡ tốn hao. Cô ấy
nuôi gà sau nhà, và cứ cho chồng ăn gà rô ti với bánh mì mãi từ năm nầy
đến năm khác, coi cũng bảnh lắm, nhưng chẳng tốn hao, lại còn khỏi tốn
tiền xe đi về mỗi tuần bốn bận, khỏi phải mắc mưa vào mùa mưa, dang
nắng vào mùa khô, và khách của quán chính là những bà vợ đi nuôi chồng,
họ vào ngồi tạm cho đỡ mỏi, uống nước cho đỡ khát, mua thêm vài ổ bánh
mì hoặc một gói bánh ngọt.
Công gì của Liên cũng chẳng tiếc, chỉ lo đụng đầu với một cô gái nào ấy
thôi và nàng sẽ chết giấc nếu rủi ro ấy mà xay ra.
Liên hồi hộp không biết bao nhiêu lúc được chờ ở cuối đường Hòa Hưng,
con đường tuyệt đẹp, độc nhất của đô thành Saigon, đi tới đó rồi phải trở ra,
hoặc nằm luôn nơi đó, chớ không tiến xa hơn được, hay có kẻ chỉ tiến đến
pháp trường mà thôi.
Có một người thứ nhì nữa cũng hồi hộp ghê lắm. Người ấy đã nhờ luật sư
Thịnh cho biết có một thiếu phụ lo cho hắn, và hôm nay được khám đường
báo trước rằng sẽ có người đến thăm "nuôi" hắn, hắn đã biết người nầy là