người kia rồi, nhưng hắn vẫn cứ lo lo, không biết lo cái gì. Hắn có tịch, cái
tịch yêu em của người ấy mà cứ giấu giếm, hắn lo người ấy đã biết sự thật
rồi, vì hẳn Lan đã trở về với chị nàng để thú cả mọi lỗi lầm.
Nhưng Liên biết, Liên sẽ làm gì chàng? Không làm gì được cả, vậy mà
Định cứ lo sợ. Đó là nỗi sợ của người còn biết phân biệt cái phải, cái trái,
sợ bị trách cứ, trách cứ không giết được chàng, vậy mà chàng cứ lo.
Chàng đinh ninh rằng Liên đi thăm với tư cách chị vợ, Lan còn trẻ quá nên
không được phép vào thăm chăng?
Mãi cho đến lúc hai đàng giáp mặt nhau, qua cửa chấn song sắt, Định mới
biết rằng Liên vào thăm chàng với tư cách cá nhân: nước mắt Liên ràn rụa
sau tiếng gọi "anh" nghẹn ngào:
- Em!
Định cũng nghẹn ngào gọi lại Liên như vậy rồi không nói gì nữa cả. Chàng
xúc động vô cùng trước tình yêu rõ rệt của Liên, và mặc dầu không yêu
Liên, chàng cũng nghe thương mến người góa phụ nầy vô cùng.
Lạ quá! Sao giờ Liên lại trẻ đẹp hơn trước nhiều quá? Định không thấy
rằng nàng cao niên hơn chàng, nên mới gọi nàng như vậy, vì quá cảm động
mà vì chàng có ảo tưởng rằng họ đồng lứa với nhau.
Có phải chăng là vì nằm khám trên ba tháng, chàng không hề thấy một
"bóng hồng" và thiếu thốn đàn bà, chàng giống một kẻ đói được dọn cho ăn
một da thịt bầy nhầy, mà cũng cứ nghe thấy dĩa thịt ấy ngon quá sức ngon?
Chắc cũng có như vậy, nhưng cũng vì Liên đã nỗ lực "dọn" cho trẻ ra. Cái
ngày mà nàng đến nhà Định để đề nghị dâng trọn thân thể và linh hồn cho
chàng, ngày ấy nàng đang bê bối việc gia đạo, nên điểm trang không đúng