LỮ ĐOÀN MÔNG ĐEN - Trang 371

Lòng ích kỷ của con người thật là kỳ dị. Tình yêu của Liên, Định không
nhận nhưng cứ muốn để đó, không cho ai rớ tới cả. Để đó làm gì? Chàng
cũng không biết nữa! Hay ý thức của chàng không biết, mà tiềm thức chàng
biết? Đó là cái bánh sơ cua, cái bến nho nhỏ mà con thuyền của chàng sẽ
tấp vào, nếu rủi ro chàng phải đau vì Lan quên chàng.

Ừ, nếu Lan quên chàng, chàng sẽ không đủ can đảm để đi tìm tình yêu nữa,
nhưng chàng rất cần sự an ủi của một bà mẹ, một người chị là Liên.

Định buồn và hơi ghen khi tưởng tượng đến một cuộc yêu đương của Liên
ngoài đời. Liên chỉ già đối với thanh niên thôi, chớ nàng vẫn hấp dẫn
những người đồng lứa với nàng, nhứt là với những ông nhà giàu cao niên.

Chàng nhớ có một lần chàng đứng uống nước trước quầy thu tiền, chàng
được nghe Liên, nhơn lúc vui tính, kể câu chuyện sau đây:

- "Có một người khách, chừng là học trò, trông như bấm ra sữa đã đeo đuổi
nàng hơn ba tháng trời. Cậu ấy cũng đứng chỗ chàng đứng để uống rượu và
tán tỉnh, bị Liên gọi bằng em, cậu ta bất đếm xỉa; bị Liên cự rồi làm mặt thờ
ơ lạnh lùng, cậu ta viết hơn bảy chục lá thơ, nhờ bồi rượu mang đến. Rồi
cậu ta đón Liên trên đường về, khóc lóc, van xin..."

Định tin là Liên không có viết tiểu thuyết đâu. Chính chàng, nếu chàng
không "sống". Chàng cũng đã si Liên như cậu học trò đó, có lẽ còn si hơn
nữa kia.

Lắm đêm nằm thao thức, chàng đấm tay xuống chiếu chưởi lầm thầm: "Đồ
đĩ, cả chị lẫn em đều là đồ đĩ hết thảy".

Căn phòng lặng trang và chàng chỉ chưởi thầm thôi, vậy mà còn người thức

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.