- Nếu được như vậy thì hay quá. Liên nè, anh cậy Liên một việc được
chăng?
- Có gì mà em lại từ chối không giúp anh chớ.
- Em nên đến nhà anh hỏi xem chủ nhà còn xem anh có quyền được tiếp tục
ở đó hay không. Anh không còn ai trên đời nầy.
- Không hy vọng đâu. Có tốt lắm là họ cất giùm đồ đạc. Nhưng em cũng lo
vụ đó. Tuy nhiên anh không bận tâm, nếu may ra anh được giảm án anh cứ
tới nhà em. Anh không bị ràng buộc về gì hết đâu mà sợ. Anh cứ ở tới
chừng nào tìm được nhà thì lại cứ ra đi.
Rõ ràng quỉ kế đàn bà. Việc cho ở đùm ở đậu không ràng buộc kẻ ở trọ,
nhưng hắn cứ có thể mắc bẫy như thường.
Làm thế nào mà một kẻ mất tất cả, lại không được một người dì họ để an ủi
hắn, được một thiếu phụ xinh đẹp săn sóc cho, phục vụ như vợ tào khang,
làm thế nào mà kẻ ấy không cảm lăn và không tạ ơn bằng tình yêu của hắn.
Thế là hắn sẽ định cư trọn kiếp tại căn nhà đã cho hắn tạm trú ẩn lúc hắn
chưa có lấy một bộ bi-da-ma để mặc ngủ.
Lần "nuôi" nầy, Liên cho Định ăn cá hộp do kỹ nghệ trong nước mới chế
tạo lần đầu. Nàng đã thử ăn, thấy mùi vị của nó kém cá hộp của ngoại quốc
nhiều lắm nhưng tin rằng lạ miệng, chắc Định ăn sẽ biết ngon.
Ngoài ra, Định có một ổ bánh tổ thật lớn, món quà rẻ tiền vì ở nhà làm
được dễ dàng lại rất tiện cho người được quà vì dễ cất giữ, vậy mà từ thuở
giờ, Liên đã quên mất món ấy!
Định hơi tủi thân vì thấy quà ngày càng nghèo nàn về lượng và về phẩm,