LỮ ĐOÀN MÔNG ĐEN - Trang 387

yêu. Chàng muốn sòng phẳng với người mà chàng đã thọ ơn, chớ nếu Liên
không nuôi chàng trong khám, chàng ngã nhào vô ngay sau khi được ân xá,
rồi ra sao thì ra.

Sáu ngàn bạc, thật là mòn trong nháy mắt. Có một đêm, định vào một vũ
trường mới hoàn toàn lạ đối với chàng, trả một ly nước đá lạnh một trăm
hai chục bạc, nên rồi chàng không hề dám giải trí "lành mạnh" như thế nữa.
Đó là nơi an ủi cuối cùng của những kẻ không gia đình, không nhà cửa, mà
không lui tới chàng còn biết đi đâu ? Vả, bóp phơi của chàng không cho
phép chàng hoang phí!

Thật là ngậm ngùi, cái đêm vào vũ trường mà không lấy tíc-kê ấy. Không
khí gợi nhớ cả một dĩ vãng gần rất vui mà đồng thời cũng rất là đau thương.

Định đưa mắt tìm quầy thu tiền và mỉm cười mà thấy một cô thu ngân viên
ngồi sau quầy. Cô nầy trẻ hơn Liên nhiều, có thể nói là đẹp nữa, nhưng
không hấp dẫn chút nào.

Rồi những bản sao của Như Mai, Yến Tuyết lướt qua trước mắt chàng.
Chàng không thích bọn ấy bao nhiêu, nhưng gần họ, cũng đỡ buồn. Nhưng
muốn gần họ chàng phải làm lại cuộc đời rất lâu, chưa chắc ba bốn năm
nữa, chàng lấy lại được phong độ cũ.

Định nhắm mắt lại. Nhạc vũ trường như những câu thần chú của pháp sư,
làm sống dậy những bóng ma dĩ vãng mà cái bóng ma làm cho chàng sợ
nhứt là bóng ma ông Mạnh.

Không, chàng không sợ oan hồn của ông ta hiện về nhát chàng hoặc hại
cho chàng bệnh hoạn, cho chàng gặp tai nạn nhưng chàng sợ chính lương
tâm của chàng. Nó tạm ngủ trong non hai năm lao lý và giờ đây nó thức
tỉnh gào lên : "Mầy đã giết kẻ vô tội để làm gì ?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.