Đồng tiền mòn mau quá, mà tình thương nhớ Lan lại nở thêm ra cũng mau
quá. Ở trong khám thì còn chịu được, chớ ra đây, tự do mà chẳng gặp mặt
Lan thì khó chịu như nước sôi đổ vào chân.
Định quên mất số điện thoại của cô bạn của Lan, cô bạn mà nhờ đó, chàng
muốn gặp Lan lúc nào tùy thích.
Chỉ còn một cách độc nhứt để thăm Lan là đi tìm nàng tại nhà chị nàng. Mà
ác là sợ Liên bắt xác chàng.
Hơn thế nếu chàng bị Liên chinh phục, chàng sẽ từ chối thế nào, khi mà
chàng không dám thú nhận mối tình giữa chàng và Lan ?
Nếu chàng ở riêng thì không có vấn đề. Nhưng đi tìm Lan, chàng còn một
mục đích thứ nhì nữa là tìm nơi nương náu.
Nhưng mặc, tới đâu hay đó. Nhứt định phải thấy mặt Lan mới được và nhứt
định phải có mái nhà đêm nay, vì chàng không còn tiền để tái đăng phòng
ngủ.
Định tới nhà Liên hồi bốn giờ chiều. Chàng ra đi từ lúc sáng đến giờ, vì hạn
phòng ngủ đã hết vào giờ ấy, nhưng cứ quanh quẩn mãi trong thành phố
mỏi chơn thì vào tiệm nước mà ngồi, ngồi chán lại ra đi.
Tim chàng đập mạnh lắm và mau lắm khi chàng thả bộ gần nhà người yêu.
Lan sẽ nghĩ như thế nào khi thấy chàng già đi, áo quần lôi thôi, lếch thếch
và nhứt là bàn tay đã đẫm máu ?
Và chàng sẽ phải giải thích thế nào để Lan hết tin rằng chàng giết người vì
Liên. Không, không thể nào giải thích được cả, trừ phi nói sự thật, nói sự
thật nhưng phải nói láo, tức qui tội gì đó cho ông Mạnh, tội phản quốc