LỮ ĐOÀN MÔNG ĐEN - Trang 390

chàng hồi hộp ghê lắm. Không phải tiếng bước của Lan mà chàng đã thuộc
lòng. Mà tiếng bước của Liên không lẽ lại kém khoan thai, kém đẹp tai đến
thế.

À, thì ra đó là một chị người nhà. Chị nầy không phải chị mà Định đã biết,
khiến Định đâm lo rằng Liên đã dời đi nơi khác.

Mà không, Liên không dè rằng chàng biết nhà nàng nên có cho chàng địa
chỉ, hễ ra khám là đến tìm nàng. Địa chỉ y như xưa.

- Chào thầy. Chị ấy hỏi mà đôi mắt nghi ngờ, vì chàng rất có vẻ một kẻ lưu
manh, cướp đường, hay ăn trộm vặt, thầy tìm nhà ai ?

Chị ta không mở cửa sắt, chỉ mở hé cánh cửa gỗ bên trong nhà thôi.

- Tôi tìm thăm cô Liên. Tôi là Định.

- Thầy đợi một chút.

Rồi chị ta vội đi ra sau, bắt chàng đứng đó đợi ngoài thềm.

Chắc chị ta đã kinh ngạc mà thấy sao chủ chị ta lại bỏ ngay công việc,
quýnh quíu khi nghe chị ta thốt ra tên người khách, rồi không kịp rửa tay
vội chạy ra trước tức thì.

- A, anh! Trời, hồi nào? Em có hay gì! Chị Tám ơi, mở cửa coi.

Định nhìn lại thì thấy hai bàn tay của Liên đầy mỡ. Chắc là nàng đang trộn
nem, vội bỏ cả ra đây, và không dám rờ tới xâu chìa khóa máng trên cây
đinh đóng tường gần đó.

Chị người nhà chạy trở lên, mở cửa sắt ra cho Định vào nhà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.