LỮ ĐOÀN MÔNG ĐEN - Trang 414

Đó là giấc mơ nó chỉ tạm ngủ yên nơi ta, ta của thời đại vệ tinh, hỏa tiễn,
những khi nào ta không biết làm sao cho chuyện ta ưa thích xảy ra trở lại
một lần nữa, thì giấc mơ ấy lại sống dậy.

Liên tâm tâm niệm niệm như học trò tiên thắp hương phép để kêu gọi tôn
sư đang ẩn dật trên non cao, và lạ lùng thay, Định xuất hiện.

Liên làm bộ cúi xuống để soạn giấy má, sổ sách gì, tim nàng đập thật mau
và thật mạnh, khi nàng thấy bóng dáng một người đàn ông tiến đến quầy
nàng.

Hắn đã tới nơi và nàng ngước lên.

Đây là nụ cười khó khăn nhứt trong đời của Liên. Nàng thất vọng, buồn
ghê đi, nhưng vẫn phải mỉm cười, vì đây là người quen, không thân, nhưng
cũng chẳng thờ ơ y được: đó là nhà doanh thương Nguyễn Văn Mạnh.

Ông Mạnh mặc đồ lớn đi như dự tiệc có áo hẳn hoi ông rất đẹp ơ hơ... nói
đẹp trai thì không đúng, vì ông không còn là con trai nữa, còn nói đẹp... già
cũng sai, bởi ông cũng chưa già, vả lại, không có từ ngữ đẹp già. Ờ... ờ...
ông rất đẹp người và rất chững chạc nhờ bộ đồ lớn, nhờ bộ râu Cờ-lạc-gạp
của ông ta.

- Chào người đẹp! Người đẹp mạnh giỏi?

- Ông Mạnh nói thật to và hơi rượu mạnh bay ra nực nồng.

- Chào ông, lâu quá mới gặp lại ông.

- Nhưng tôi thì đêm nào tôi cũng núp sau góc cột để nhìn người đẹp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.