LỮ ĐOÀN MÔNG ĐEN - Trang 511

Liên hồi hộp không biết bao nhiêu lúc được chờ ở cuối đường Hòa Hưng,
con đường tuyệt đẹp, độc nhất của đô thành Saigon, đi tới đó rồi phải trở ra,
hoặc nằm luôn nơi đó, chớ không tiến xa hơn được, hay có kẻ chỉ tiến đến
pháp trường mà thôi.

Có một người thứ nhì nữa cũng hồi hộp ghê lắm. Người ấy đã nhờ luật sư
Thịnh cho biết có một thiếu phụ lo cho hắn, và hôm nay được khám đường
báo trước rằng sẽ có người đến thăm "nuôi" hắn, hắn đã biết người nầy là
người kia rồi, nhưng hắn vẫn cứ lo lo, không biết lo cái gì. Hắn có tịch, cái
tịch yêu em của người ấy mà cứ giấu giếm, hắn lo người ấy đã biết sự thật
rồi, vì hẳn Lan đã trở về với chị nàng để thú cả mọi lỗi lầm.

Nhưng Liên biết, Liên sẽ làm gì chàng? Không làm gì được cả, vậy mà
Định cứ lo sợ. Đó là nỗi sợ của người còn biết phân biệt cái phải, cái trái,
sợ bị trách cứ, trách cứ không giết được chàng, vậy mà chàng cứ lo.

Chàng đinh ninh rằng Liên đi thăm với tư cách chị vợ, Lan còn trẻ quá nên
không được phép vào thăm chăng?

Mãi cho đến lúc hai đàng giáp mặt nhau, qua cửa chấn song sắt, Định mới
biết rằng Liên vào thăm chàng với tư cách cá nhân: nước mắt Liên ràn rụa
sau tiếng gọi "anh" nghẹn ngào:

- Em!

Định cũng nghẹn ngào gọi lại Liên như vậy rồi không nói gì nữa cả. Chàng
xúc động vô cùng trước tình yêu rõ rệt của Liên, và mặc dầu không yêu
Liên, chàng cũng nghe thương mến người góa phụ nầy vô cùng.

Lạ quá! Sao giờ Liên lại trẻ đẹp hơn trước nhiều quá? Định không thấy
rằng nàng cao niên hơn chàng, nên mới gọi nàng như vậy, vì quá cảm động

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.