LỮ ĐOÀN MÔNG ĐEN - Trang 526

biết bao, nếu chủ nợ chẳng giận hờn gì đi nữa.

Vậy sẽ không đi ăn cơm với ông Đáng. Và lần sau sẽ không nhận quà nữa,
cho dẫu chỉ là một chục trái xoài.

Lật bật có mấy hôm, lại đến ngày cuối tuần, và Liên lại ngồi bó gối trên đi
văng, sau khi đọc hết tờ báo hàng ngày.

Bất kỳ một góa phụ còn trẻ đẹp, hoặc một cô gái luống tuổi nào cũng buồn
vơ vẩn như Liên vào những ngày mà thiên hạ đổ xô nhau đi giải trí có đôi,
vào ngày thành phố vui nhộn vì một dịp long trọng nào, chẳng hạn như chợ
Tết.

Tuy nhiên, họ chỉ buồn có hạn mà thôi, vì họ không biết đích xác có những
thú vui nào, như Liên đã biết.

Chồng Liên ngày trước là một công chức cao cấp, còn thanh niên, con nhà
khá giả. Hắn đã sống, đã hưởng những lạc thú của đô thị một mình rồi lập
gia đình, hắn cùng hưởng với vợ hắn.

Liên đã ghiền những buổi đi chơi ngoài với chồng chiều thứ bảy. Thật ra,
thì cũng chẳng có gì thần tiên cho lắm. Cùng nhau đi một vòng hứng mát ở
ngoại ô, vui với nhau mà cũng vui vì quanh mình đông đảo những đôi uyên
ương khác.

Rồi trở về thành phố, vào ăn cơm ở một hiệu ăn có ca nhạc. Rồi thì đi xi nê
giấc khuya.

Nếu ai hỏi: "Vui ở chỗ nào?" Chắc Liên không nói được nhưng nhứt định là
nằm ở nhà, cứ nhớ những thư ấy.

Mãn tang chồng, nàng yêu ông Sang.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.