LỮ QUÁN GIẾT NGƯỜI - Trang 4

Minh Quân & Mỹ Lan

Lữ Quán Giết Người

Chương 1

V

ào một ngày cuối tháng 11, trời lạnh và u ám. Thời tiết thay đổi từ đêm

qua: gió dữ dội, bầu trời xám xịt, rồi một cơn mưa phùn. Mới vào khoảng
hai giờ chiều mà khắp các ngọn đồi đều bị bao phủ trong ủ dột của một
chiều đông. Sương mù giăng cùng khắp. Và chỉ 4 giờ chiều trời đã tối sầm
lại.

Mặc dù các cửa kính đều đóng kín, khí lạnh và hơi ẩm vẫn len vào xe. Nệm
ghế bằng da nhờn dính tay. Trên mui xe, những giọt nước mưa theo một kẽ
rạn nào đó làm ướt da bọc ghế và để lại những vết xanh như mực. Gió xoáy
càng lúc càng tăng, có lúc gió như muốn lật nghiêng chiếc xe cũ kỹ khi qua
một khúc quanh. Khi lên chỗ cao, trống, gió càng có dịp làm cho cả thùng
xe rung lên, đong đưa giữa bốn cái bánh gỗ cao nghều nghệu… như một
tên say rượu.
Trùm kín tai, ngồi khum lưng như muốn gập đôi người lại, bác đánh xe cố
sức dùng đôi vai che chở cả thân hình trong mưa gió.

Trong khi ấy, bốn con ngựa chừng như kiệt sức tiến tới một cách chậm
chạp, miễn cưỡng. Chốc chốc, đôi tay lạnh cóng của bác phu xe lại nhịp roi
vun vút lên đầu chúng, song những ngọn roi của bác thật chả thấm thía chi
so với gió mưa. Bánh xe rít lên ken két mỗi khi sụp nhằm một ổ gà, rồi bùn
lẫn với nước mưa bắn lên cửa kính tung tóe. Mưa vẫn ri rỉ, lai rai, trời tối
mịt.

Trên xe, lơ thơ vài hành khách, họ ngồi sát lại nhau như để sưởi nhờ hơi ấm
của nhau. Mỗi bận xe sụp nhằm ổ gà, họ lại nhất loạt kêu lên ơi ới.

Một ông lão, từ khi lên xe ở Truno vẫn không ngớt phàn nàn, bỗng không
giận dữ đứng lên; ông mạnh tay quay kính xe xuống khiến mưa bay vào ướt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.