cả ông lẫn bạn đồng hành. Nghiêng mình ra ngoài cửa, ông mắng bác phu
xe là quân ăn cướp, sát nhân; ông bảo rằng nếu bác ta cứ cho xe chạy kiểu
nầy mọi người sẽ chết trước khi đến Bodmin, rằng mọi người đều sắp ngất
đến nơi, rằng ông thề sẽ không bao giờ đặt chân lên một cái xe ngựa nào
nữa, từ nay.
Những lời nhiếc móc tàn tệ kia được gió mang đi. Vì chờ mãi vẫn không
thấy bác phu xe phản ứng, ông ta đành tặc lưỡi, quay kính xe lên lại. Mọi
người tê cóng vì gió luồn vào. Ông khách khó tính trở lại chỗ ngồi, đắp hai
chân và tiếp tục càu nhàu.
Bên cạnh ông ta là một bà vui tính, người beo béo, mặc một cái áo khoác
xanh dương. Thở dài đánh sượt một cái, bà ta ra vẻ cảm thông với bạn đồng
hành về nỗi bực tức, nháy mắt với các người khác, và sau cùng cất tiếng nói
rằng đêm nay là đêm kinh khủng khó quên nhất đời mình. Ðoạn bà lục
trong cái giỏ to kềnh lấy ra một cái bánh ngọt khá lớn, cắn ăn ngon lành.
Mary Yellan ngồi đối diện bà ta. Kẽ nứt trên mui xe thỉnh thoảng lại rơi
xuống vài giọt nước lạnh buốt lên vai nàng, và cô gái lặng lẽ lấy tay chùi
vội. Hai tay đỡ lấy cằm, Mary dán mắt ra khung cửa xe đầy bùn và nước
mưa. Cô ao ước một cách vô vọng: một tia nắng xuyên qua bầu trời nặng
nề dù chỉ trong khoảnh khắc, để cô được thấy lại khung trời xanh của
Helford, nơi cô vừa từ giã hôm qua.
Helford cách đây 40 dặm. Nơi đó đã là tổ ấm của nàng suốt 20 năm qua.
Nhưng hy vọng của nàng tàn ngay sau đó và lòng can đảm - trước nay vẫn
là đức tính của nàng – đã giúp nàng vượt mọi trở ngại trong cơn bệnh kéo
dài của mẹ, giờ bỗng tiêu tán bởi trận mưa dai dẳng và cơn lốc dữ dội nầy.
Vùng đất xa lạ làm Mary lạc hướng, Mary thấy một thế giới khác xa với thế
giới nàng đã sống lâu nay, dù chỉ cách có một ngày đường. Chao! Biết bao
giờ cô gái được thấy lại những đồng cỏ xanh rì ở Helford, những dòng