Còn hàng Thượng Hải, Bắc Kinh thì xuất sang Mỹ và các nước khối EU.
Loại ấy, chất lượng ngang ngửa thế giới. Bây giờ họ đã trở thành công
xưởng thế giới rồi. Nay mai sẽ là nông trại thế giới đấy. Anh tìm đọc tạp
chí Nghiên cứu kinh tế Trung Quốc sẽ nắm được cơ bản về cách làm kinh
tế của họ. Nhưng theo bố, với công việc của anh, nhất là đề án cải tiến
phương thức lãnh đạo, cần tìm hiểu cái cách quản lý điều hành xã hội của
họ. Nên đi tham quan học hỏi. Họ gần mình, văn hoá đại thế giống mình,
họ phát triển đến mức, giờ phải kiềm chế một số lĩnh vực phát triển nóng,
đủ biết họ giỏi thế nào.
Đại chen vào:
- Trong kinh doanh làm ăn, bọn con hơi ngại anh Tàu. Họ khôn lắm
Ông bố không tán thành:
- Anh nói lạ: khôn sống, mống chết! Ai bảo anh không khôn bằng họ? Làm
ăn với nhau phải đúng luật. Không chơi đúng luật, người ta tấy chay anh,
thậm chí họ xúm lại trừng phạt anh. Cái anh WTO, vì sao mình chật vật
mãi chưa vào được, là bởi mình chưa chơi đúng luật. Một trong những luật
ấy là phải lấy uy tín chất lượng hàng hoá làm đầu.Nói khác đi là phải giữ
được thương hiệu.Bây giờ thế giới còn định ra tiêu chí cho thương hiệu
quốc gia kia mà. Bố biết, có công ty xuất lông vịt sang họ. Chỉ thu mua
lông vịt xuất đi mà lãi ơi là lãi. Nhưng quen thói gian dối, chụp giật, hắn
mới nghĩ ra cách rải lông vịt ra đất ẩm, phun bột đất sét vào. Họ biết tỏng
tong, nhưng mà cứ nhận, về xử lý ngay, lông vẫn dùng được. "Tay lông vịt"
nhà ta, yên trí, gom thật nhiều hàng, lại làm trò ma bùn, rồi mới chở sang.
Họ lấy cớ bận bịu gì đó, hãm lại mấy ngày. Cả một đống hàng biến chất,
hỏng hoàn toàn. Đối phương cười, lẽ ra còn phải bắt các anh bồi thường vì
đã không thực hiện đúng hợp đồng cung cấp hàng cho chúng tôi đấy nhé!