LỬA ĐẮNG - Trang 238

to lớn, hết sức quan trọng, thuộc về bản chất. Các đồng chí biết cả rồi. Đấy
chính là chế độ trách nhiệm. Cái kém cỏi nhất, vô lý nhất của chế độ, của
cả hệ thống hành chính nước ta, của cả hệ thống chính trị nước ta là chế độ
trách nhiệm. Sai thì chẳng biết qui kết cho ai. Chỉ nhận khuyết điểm trên
giấy. Còn thành tựu, vinh quang thì kéo về mình. Còn những thất bại nữa
chứ, nhất là những sai lầm…- mắt ông nhìn lên trần, giọng tư lự, xa xôi. -
Chúng ta mang ơn anh Mười Cúc…Bây giờ có biết bao việc cần làm ngay
anh Cúc ơi, vậy mà chưa làm được cái gì ra hồn. Cứ lúng túng như gà mắc
tóc…Mà không biết lúng túng đến bao giờ? Gỡ chỗ nào trước đây?

Ông nói với mình hay nói với ai? Ông hít một hơi thở sâu rồi lại khẽ lắc
đầu. Không ai hiểu được người lính già đang nghĩ gì. Cả phòng họp chìm
trong dòng suy tư của ông.

- Đồng chí có nghĩ như thế không? - ông quay sang hỏi Kiên.

Từ này đến giờ, anh đã thở phào khi nghe ông nói. Cứ như ông đã từng trò
chuyện với mình nhiều lần. Anh tự tin hẳn lên, mặt có vẻ hớn hở nữa:

- Báo cáo Tổng Bí thư…Tôi đã nghĩ như thế ạ. Do đó mới dẫn đến ý định
cải tiến: Bí thư kiêm luôn Chủ tịch để anh quyết thì anh phải chịu trách
nhiệm.

- Hỏi thật nhé. Có ai chia sẻ hay cố vấn, tư vấn cho đồng chí không?

Kiên hào hứng hẳn lên. Anh kể về ông bố vợ mình, người đã chia sẻ và ung
hộ mình thế nào. Nghe nhắc đến Lê Hòe, Tổng Bí thư bảo, có nghe tên,
người có một vài đề xuất gì đó về công tác Đảng…

Kiên về rồi, ông còn ngồi lại với mọi người. Ông nhắc phải làm việc với

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.