LỬA ĐẮNG - Trang 236

Kiên đưa mắt rất nhanh nhìn mọi người. Họ đều là những cán bộ cao cấp,
chỉ mới nghe tên, giờ mới được gặp. Thế mà mình, xúc động quá, bốc lên,
chả đắn đo gì. Sảy miệng rồi… Nghe Tổng Bí thư hỏi thế, Kiên bối rối ra
mặt.

Anh lưỡng lự giữa nói và không. Cuối cùng đành chọn cách rút lui:

- Tôi xin lỗi Tổng Bí thư và các đồng chí…Tôi lỡ lời.

Cả phòng họp chăm chú nhìn Kiên. Tổng Bí thư quay sang anh, cái nhìn
cảm thông, chia sẻ:

- Nếu đồng chí cảm thấy không nên nói thì…- ông cân nhắc - đã đi một
nhẽ. Tôi không ép. Nhưng tôi nghĩ ông đồng chí rất có lý khi nghĩ như thế.
Vì vậy, giả dụ đồng chí có nghe người ta chửi thật, thì câu phải họ chửi
riêng đồng chí, hay đồng chí này, đồng chí này, - ông chỉ vào từng người, -
mà là chửi cả chúng ta, chửi lãnh đạo ta. Không biết các đồng chí nghĩ thế
nào chứ, trong câu chửi ấy, chắc chắn phải có yếu tố nào đấy hợp lý. Kẻ thù
chửi ta, có khi còn có cái đúng nữa là dân chửi. Ý đồng chí là dân chửi chứ
gì? Nếu đúng là dân chửi Đảng, đồng chí không báo cáo với người có trách
nhiệm cao nhất của Đáng, thì báo cáo ai? - Ngừng một lát, ông nói tiếp, -
bây giờ tôi không yêu cầu, mà ra lệnh, đồng chí phải báo cáo với tôi. Rõ
chưa?

Ông dùng lối nói của người chỉ huy quân sự, nhưng giọng điệu lại dịu dàng
như một bậc huynh trưởng với đứa em út.

Thấy thái độ kiên quyết của ông, anh đành thưa:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.