LỬA ĐẮNG - Trang 277

ngữ thông tin ấy, một thái độ, cố làm ra tự nhiên, nhưng chẳng tự nhiên tí
nào.

Anh biết không, em cho xe chạy từ từ đến một quãng vắng, dưới một tán
cây rậm rạp, đèn đường bị che lấp, đỗ lại. Không thế đi tiếp được. Toàn
thân cứ run lên vì sung sướng. Em biết đấy là một sự kiện, một bước ngoặt
hết sức có ý nghĩa của đời anh. Có liên quan, có ý nghĩa gì đối với em
không? Có đấy anh ạ! Nhưng không gọi ra được. Cht biết là em sung
sướng, như đó chính là cuộc gặp của mình với Tổng bí thư vậy.

Thế mà mình vẫn có nơi, có người để mà đặt lòng tin đấy chứ? Chả lẽ cứ u
u minh minh mãi. Trên nói, dưới chẳng nghe. Dưới nói, trên cứ bịt tai, cứ ì
ì như cái tầu hoả đường một mét, đến bao giờ. Bây giờ việc làm của anh,
được người lãnh đạo cao nhất biết đến và ủng hộ, thì đó là hạnh phúc của
thành phố này, của đất nước này đấy anh ạ. Em không ảo tưởng đâu. Rồi
đấy anh xem.

Ngày hôm sau, trước khi đến khu Liên hợp Văn hoá Thể thao thị sát một
vòng, em quyết định tự ban cho mình một phần thưởng đặc biệt. Đố anh là
gì nào? Anh không đoán được đâu? Em ra quán Bằng Lăng, vào đúng căn
phòng xanh xinh xinh chúng mình đã ngồi, gọi cốc Dimath dâu, anh đã gọi
cho em. Em đưa mắt ngắm " những chùm hoa bằng lăng phớt tím, như nét
mực loang trên trang vở học trò", câu thơ của một cô bé học sinh nào đó.
Em nhắm mắt lại để anh hiện lên trong trí tưởng tượng. Hôm ấy, anh mặc
chiếc sơ mi ghi nhạt, chiếc quần ka ki sáng màu. Chả mấy khi anh thắt
cravat nhỉ?Em thích cái giản dị của anh. Quen em dạ, lạ xem áo quần mà.
Đi hội nghị thì anh rõ là một chính khách. Còn hằng ngày đến cơ quan,
anh cứ như anh bây giờ nhé!

Em ngồi đấy, đắm mình trong nỗi nhớ anh, nhớ như in bàn bàn tay anh, ấp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.