LỬA ĐẮNG - Trang 347

Đêm ấy trời đầy sao. Vẫn là khách sạn Bàn tay vàng, nơi có dàn nhân viên
vừa trẻ vừa xinh. Vẫn là căn phòng VIP, kiểu Nhật cải tiến. Cả căn phòng là
một chiếc giường lớn trải chiếu, giữa khoét rộng vừa đủ chỗ kê bàn ăn.
Người ngồi xung quanh thõng chân dưới gầm bàn thoái mái. Thức ăn ngon,
rượu ngon, tha hồ say sưa. Sẵn gối ngả ngớn thoải mái.

Người lơ lớ Sán đều hồ hởi:

- Ông tính toán chuyện làm ăn giỏi, đã đi một nhẽ. Đằng này là chuyện tâm
lý, tính cách con người. Không hiểu bằng cách nào ông lại nắm được kiểu
tiếp khách của ông ta như thế. Tôi phục thật. Không có ông chỉ đạo thì…

Người lơ lớ nhấp một ngụm rượu:

- Rượu ngâm thuốc của tôi không loại nào bì được đâu. Cái thứ rượu ấy,
không phải cứ đắt là quý, không phải cứ quý là hay. Chỉ được cái oai để
doạ nhau thôi. - Môi dưới động đậy, hơi trề ra, ông ta giải thích. - Mỗi
người có một bí quyết riêng. Chính bí quyết ấy làm nên thế mạnh của họ.
Làm nên thành bại của họ. Chỉ có điều, thành nhiều hay ít, bại nhiều hay ít
chứng tỏ bí quyết ấy đúng đến đâu, hiệu nghiệm đến đâu thôi. Phải tìm
hiểu, nghiên cứu các đối tác của mình. Đối tượng nào tác động nhiều đến
công việc của mình thì phải nghiên cứu kỹ. Nó trở thành một sự thích thú
đam mê. Không thế, sao thắng được. Người Trung Quốc đúc kết rồi, "Tri
kỷ, tri bỉ, - bách chiến, bách thắng"
. Đúng không nào?

Sán háo hức, tò mò muốn biết cụ thể để học nên hỏi:

- Ông ví dụ cụ thể trường hợp ông Cận này đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.