LỬA HẬN - Trang 107

Moriah gật dầu và theo ông chồng bà Elizabet rời khỏi phòng khách băng
qua đại sảnh đi xuống gian bếp mờ tối. Bà Laure đã cho mấy người hầu
đang hoảng sợ về nghỉ sớm nhưng đầu bếp cũng đã để lại trên quầy các
thức ăn nguội hợp khẩu cùng với pho mai và bánh mì lát.

Các hộp chứa thức ăn làm sẵn của nhà hàng Louis xếp thành chồng ngay
ngắn cạnh chồng đĩa đựng bánh kẹp.

Thức ăn đám ma, mẹ Moriah gọi chúng như vậy. Mọi người thích có gì đó
để gặm nhấm khi một ai đó chết. Điều ấy khiến người ta dễ chịu hơn.

Bụng cô thắt lại khi rời mắt khỏi chiếc khăn trải bàn sang trọng. “Cháu
không ăn gì đâu, bác Louis”.

“Cô ngồi xuống đây”. Ông đưa cô đến bên ghế, sau đó cởi áo khoác và xắn
tay áo lên. Không như các con trai, Louis Gamble là một người đàn ông
thấp đệm, chắc nịch chẳng quan tâm gì đến mái tóc bạc đang thưa dần cũng
như số cân thừa đang tích lũy. Ông đi lại trong phòng với sự tự tin của một
người cả đời lo chuyện bếp núc, và chỉ vài phút sau một ấm trà nóng cùng
đĩa bánh bơ giòn đã xuất hiện trên bàn.

Moriah nhận ly trà ông rót cho mình và gắng nở một nụ cười biết ơn. Cô
cảm thấy lạnh, lạnh đến mức cô hẳn sẽ không ngạc nhiên nếu nhìn thấy hơi
nước đóng băng khi bốc lên từ ly trà giữa lòng bàn tay mình. “Cảm ơn
bác”.

Khi thấy cô không cho thêm gì vào trà, ông đưa tay đổ hai thìa đường vào
ly của cô. “Như thế sẽ ngon hơn”, ông quả quyết, vừa quấy đường trong ly.
“Hình như cháu đang nghĩ về chuyện vừa xảy ra ở đồn cảnh sát?”

Moriah lịch sự nhấp một ngụm nước trà quá ngọt. “Họ muốn lấy lời khai về
chuyện gì đó, nhưng bà Laure quá xúc động nên chẳng nói được gì. Xung
quanh đầy phóng viên. Họ như phát điên lên khi nhìn thấy cô gái ấy”.

Việc nhìn thấy Sable khiến cô bị sốc, song cũng không sốc bằng khi thấy
vòng tay Jean-Del ôm lấy cô ta. Trong một thoáng cô thấy như bọn họ đều

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.