LỬA HẬN - Trang 122

tôi”. Nỗi xót thương chợt tràn ngập trong lòng khi nàng hiểu rằng chẳng
bao giờ còn gặp được cha mình nữa - chỉ còn lại ký ức về cuộc gặp gỡ vụng
về lần đầu tiên để nàng còn có thể nhớ về ông.

“Mẹ cô là một cô gái Cajun”. Đây không phải là một câu hỏi.

Nàng hiểu dòng suy nghĩ của anh - Marc LeClare thuộc một trong những
dòng họ Creole lâu đời và giàu có nhất New Orleans - nên ông ta và mẹ
nàng không thể quen nhau qua đám bạn bè chung của họ. “Hẳn họ đã gặp
nhau khi Marc bị lạc trong đầm lầy. Mẹ tôi tìm thấy ông ta và đưa về nhà.
Cha của bà, tức ông ngoại tôi, đã đưa ông ấy về lại thành phố”.

Anh quay sang nàng. “Chỉ có vậy mà họ yêu nhau”.

“Marc đã yêu, hay ít ra ông ta đã nói vậy khi gặp tôi. Tôi nghĩ chắc mẹ tôi
phải mất một thời gian lâu hơn mới bị thuyết phục, lúc đó bà ấy còn quá
trẻ”. Nàng rùng mình. “Ông ấy đã quay lại thăm bà vào ngày hôm sau, và
vẫn đến thăm sau đó. Ông ấy bảo đấy là mùa hè hạnh phúc nhất trong cuộc
đời mình”.

“Marc LeClare và một cô gái Cajun”. Anh lắc đầu, vẫn đầy vẻ hoài nghi.

“Có gì khó tin lắm đâu cơ chứ, Jean-Del? Mẹ tôi vốn rất dịu dàng, xinh
đẹp”. Nỗi đắng cay khiến nàng châm tiếp. “Hơn nữa anh cũng từng chọn
một nơi nghèo nàn khốn khổ như vậy kia mà, không nhớ sao? Chuyện đó
vẫn xảy ra”.

Mắt anh nhíu lại. “Nhưng tôi đã không bao giờ xấu hổ về cô. Tôi luôn tự
hào về cô, luôn khoe với mọi người về cô”.

Nàng chưa từng nghe điều đó. Rồi nàng nhún vai. “Nhưng có nghĩa gì nữa
đâu, cả hai người giờ đều đã chết và không ai còn có thể biết gì về chuyện
ấy”.

Anh định nói gì đó song chợt ngưng lại, rồi hỏi. “Tại sao mẹ cô không nói
gì với cô về Marc hết?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.