LỬA HẬN - Trang 42

có vẻ tốt bụng và chấp nhận câu chuyện thần thoại của nàng về chiếc xe
không hề tồn tại bị lật dọc đường. Xét đến dáng vẻ tả tơi bầm dập của nàng
kể cũng lạ khi anh ta không cho nàng đi nhờ trong khoang sau của xe với lô
tôm đông lạnh anh đang chở lên phía bắc, đến Baton Rouge. Tất cả những
gì nàng phải làm là gắng chờ thêm ít phút nữa. Chỉ vài phút nữa thôi là
nàng sẽ ở nhà. Và nàng sẽ không bao giờ quay lại nơi ấy nữa.

“Cũng chẳng có gì nhiều để nói”. Nàng những muốn gào la cho bung hết
cơn phẫn nộ ngập tràn trong ngực, nhưng thế cũng chẳng để làm gì. Hơn
nữa chuyện đó còn có thể làm cho người lái xe hoảng sợ, và rốt cuộc nàng
sẽ phải lội bộ về nhà.

“Cô thực sự không muốn ghé lại đâu đó để rửa ráy qua và gọi điện kêu
người đến cẩu xe lên chứ?” Người đàn ông gợi ý khi họ ra khỏi New
Orleans. “Và cô được uống một ly cà phê cũng tốt”.

Nếu anh ta dừng lại chắc nàng nổ tung ra mất. Nàng đã làm như vậy một
lần hồi tối. “Không, cảm ơn anh”. Nàng nói. “Cha tôi sẽ lo mọi chuyện.
Giờ tôi chỉ muốn về nhà”.

“Thôi được”. Anh ta mở đài, và Waylon Jenning cùng Willie Nelson bắt
đầu song ca bài hát về một phụ nữ phúc hậu yêu một người đàn ông mực
thước. “Đấy, thế mới là nhạc chứ”. Anh ta nói với nàng, vừa gõ nhẹ ngón
cái lên tay lái theo nhịp điệu bài ca.

Tiếng xe thắng gấp rít lên bên ngoài đưa Sable quay trở về với hiện tại.
Terri Vincent đá mở rộng ô cửa sổ duy nhất có gắn một tấm lưới thép dày
bốn phía bắt đinh vào khung cửa. Sable đưa tay xoa nắn chỗ sưng tấy sau
đầu.

Hay mình giả bộ bị ốm, hay sắp lả?

Chắc không được, chuyện đó thật ngu xuẩn và không thể thành công với
bất kỳ tay cớm nào trong mọi màn kịch nàng từng xem trên TV. Không, họ
sẽ giữ nàng lại đây cho đến khi nàng chịu nói hết những gì họ muốn biết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.