LỬA THẦN XỨ OLYMPUS - Trang 259

Vẫn ngần ngừ, Pegasus bắt đầu trèo chầm chậm lên những bậc đá hoa

cương. Emily nghe tiếng Joel khụt khịt bên cạnh mình.

“Chắc tớ không chịu nổi cảnh này đâu.” Joel thì thầm.

Emily nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu, ngấn lệ của bạn mình. “Không sao đâu,

Joel. Thật sự là không sao mà. Nhưng nếu bằng cách nào đó cậu thoát ra
được khỏi chỗ này, hãy hứa với mình là cậu sẽ trở về Trái Đất và tìm bố
mình. Nếu bọn CRU vẫn còn đang giam giữ ông, hãy tìm cách đưa ông
thoát ra khỏi chỗ ấy. Hãy đưa ông về đây. Đừng để bọn chúng làm hại ông
nhé.” Joel nghẹn ngào ngước nhìn cô bé. Cậu gật đầu yếu ớt.

Trên bậc thang cuối cùng, Pegasus dừng lại. Emily nhìn Joel. “Cậu giúp

mình xuống đi.”

Joel giúp cô bé trèo xuống khỏi Pegasus, và giúp cô đứng vững trên cái

chân không bị thương.

“Cậu có muốn tớ giúp cậu trong Đền thờ không?” Cậu thì thầm.
Pegasus khịt khịt mũi và hí lên nhè nhẹ, Emily sụt sịt lắc đầu. “Mình

nghĩ cậu không được phép vào đâu.”

Quá đau đớn, Emily choàng tay quanh cổ Joel. Cô bé ôm cậu thật chặt.

“Ở lại mạnh giỏi nhé”, cô bé sụt sùi khóc.

“Tớ sẽ cố.” Cậu bé hứa. Rồi cậu cúi xuống, hôn lên trán Emily. “Cảm ơn

cậu đã làm bạn với tớ, Emily.” Rồi, nhìn cô bé lần cuối, cậu giơ cao mảnh
vàng của mình và lao xuống những bậc thang của Ngôi đền để cùng thần
Diana và Paelen chiến đấu chống lại bọn Nirad.

“Joel, ôi, không!” Emily hét lên. Nhưng Joel dường như không nghe thấy

tiếng cô bé khi cạu vừa hét lên vừa lao vào trong đám lính Nirad dày đặc.

“Ôi, Pegasus ơi.” Emily khóc lóc.

Pegasus ngoái ra sau và thúc vào người cô bé nhè nhẹ. Cô biết rằng nó

đang bảo cô đã đến lúc phải đi rồi. Cô bé còn một sứ mệnh phải hoàn tất:
cô phải cứu vùng núi Olympus. Nó dang rộng đôi cánh vừa mới lành của
mình, Emily níu vào chiếc cánh để nhảy lò cò trên đoạn đường cuối cùng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.