LỬA THẦN XỨ OLYMPUS - Trang 30

Tôi đoán chắc rằng một người bằng tuổi cậu không thể nào có nó như một
món quà được. Cậu cho tôi biết đi, cậu bao nhiêu tuổi? Mười sáu? Có lẽ là
mười bảy? Vậy thì tôi hỏi lại cậu nhé, cậu lấy nó ở đâu?”

Paelen không muốn nói cho họ biết cậu bao nhiêu tuổi hay cho họ biết

cậu không bị xô ngã từ cái cửa sổ nào hết. Và trên hết là cậu không muốn
cho họ biết về chiếc cương ngựa hay về chuyện cậu đã lấy nó từ người nào.
Thay vào đó, cậu chỉ nhún vai. “Tôi không thể nào nhớ ra được.”

“Ồ, đó là tình trạng mất trí nhớ tạm thời thôi.” Viên cảnh sát Jacobs nói.

“Cậu nói đây là quà, nhưng cậu sẽ không nói ai đã cho cậu.”

Rồi ông ta quay sang xem xét đôi xăng đan có cánh được chạm khắc thật

tỉ mỉ. Đôi cánh nhỏ xíu được gắn những chiếc lông vũ màu sắc sặc sỡ và
may đính trên chiếc lông vũ đó là những viên kim cương, ngọc xanh và
hồng ngọc được mà cắt rất tinh xảo.

“Cậu có thể cho tôi biết về những thứ này không? Trông chúng cũng khá

đắt đó.” Viên cảnh sát Jacobs nháy mắt với vị bác sĩ rồi cười thầm. “Hay
cậu muốn nói là thần Mercury, thần truyền tin của các vị thần đã cho cậu?”

“Đúng vậy.” Paelen nhanh nhẩu đáp.
“Cái gì đúng chứ?” Viên cảnh sát Jacobs hỏi và bỗng dưng ông thấy rối

trí.

“Chúng là quà của thần Mercury đó.” Paelen cụp mắt xuống và bỗng

thấy nghẹn ngào. “Ông ấy đã tặng cho tôi trước khi chết.”

Viên cảnh sát Jacobs nhíu mày rồi lắc đầu nói: “Gì chứ? Ai chết? Paelen

này, cậu có thể cho tôi biết ai đã cho cậu đôi xăng đan này trước khi người
ấy chết được không?”

Paelen thấy câu chuyện đã chuyển sang chiều hướng bất lợi nên đáp:

“Không ai cả. Tôi đã nói với ông rằng chúng là quà tặng mà.”

“Không phải, cậu vừa nói có ai đó chết mà. Tôi biết đó không phải là

thần Mercury. Vậy thì là ai chứ? Giờ họ đang ở đâu?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.