LỬA THẦN XỨ OLYMPUS - Trang 29

“Không nhớ à?” bác sĩ Bernstein lặp lại. “À, cậu đã bị sét đánh mạnh vào

đầu mà. Nhưng tôi bảo đảm là việc mất trí nhớ của cậu chỉ là tạm thời thôi.
Có lẽ cái này có thể giúp được đây...” Ông ta bước tới cái tủ nhỏ dựa vào
bức tường phía xa kia. Ông lấy ra một chiếc túi rồi đổ hết những thứ trong
đó lên giường.

“Khi người ta tìm thấy cậu thì cậu đang mang những thứ này trên người:

một cái áo choàng dài và đôi giày có cánh này. Cậu đang nắm chặt lấy dây
cương ngựa. Chúng tôi đã phải vất vả lắm mới gỡ được nó khỏi tay cậu
đó.”

“Mấy thứ này là của tôi mà,” Paelen phản đối và cố giật lại mấy món đồ

ấy. “Trả lại cho tôi đi!”

“Ơ hình như là bằng vàng thật đó.” Viên cảnh sát vừa nói vừa đưa tay

với lấy chiếc cương ngựa. Ông ta nhíu mày khi cảm nhận được sức nặng
của nó. “Hình như là vàng thật đó.”

“Mấy ông không được lấy cái đó!” Paelen hét lên, rồi nắm lấy chiếc dây

cương. Cậu nhăn mặt khi mấy cái xương sườn đau nhói lên. “Tôi đã nói với
mấy ông nó là của tôi mà.”

“Cậu lấy nó ở đâu vậy?” Viên cảnh sát Jacobs hỏi.
“Lấy nó ư?” Paelen lặp lại. “Tôi, tôi...” cậu ngừng lại và cố nghĩ cách để

nói gạt những người lạ mặt này. Cuối cùng trong đầu cậu cũng nảy ra một
giải đáp. “Nó là quà tặng đó.”

“Quà tặng ư?” Viên cảnh sát hiếu kỳ lặp lại. “Cậu nói với tôi là cậu

không thể nhớ được họ của cậu hay nơi cậu ở, vậy mà cậu lại nhớ được đây
là quà tặng ư?”

“Đúng vậy.” Paelen tự tin nói. “Đúng vậy. Đó là một món quà.”
Viên cảnh sát Jacobs tiến đến gần bên giường rồi cau mày. “À này,

Paelen, tôi nói cho cậu biết tôi nghĩ gì nhé?” Không chờ câu trả lời, ông ta
tiếp tục. “Tôi không nghĩ đây là quà tặng cậu ạ. Thật thế, tôi không nghĩ
cậu ngã từ cửa sổ ra. Tôi nghĩ cậu bị xô ngã.” Ông ta giơ chiếc cương ngựa
lên. “Nếu đây là vàng thật, mà tôi nghĩ là vàng thật, thì là cả một gia tài đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.