Chương 20: Why So Serious?
Các cửa sổ cài chặt. Thay vào nguồn sáng tự nhiên, ánh sáng vàng âm từ
các hộp đèn âm gắn dọc trần nhà hắt xuống, chiếu rọi từng chi tiết nhỏ
trong phòng của Thái. Trong thứ ánh sáng sánh đặc, cách bài trí cân xứng
của khu vực làm việc tạo nên ấn tượng về sự vững chãi và quyền lực. Tấm
thảm xanh rêu hút lấy mọi tiếng động có thể vang lên trên mặt sàn gỗ sồi.
Cái bàn dài ban sáng bề bộn giấy tờ giờ đã được dọn sạch. Chiếc máy tính
hắt xuống mặt bàn một quầng sáng xanh. Trên chiếc ghế da lưng cao đặt ở
vị trí trung tâm, một người ngả đầu ra sau, dáng vẻ thư thái, mắt nhắm
nghiền. Mất vài giây, Lâm mới nhận ra đó là bạn mình. Bộ suit đen ánh
ngọc trai khiến cậu ấy như biến thành người khác. Già thêm vài tuổi.
Chững chạc hơn. Nhưng ở một khía cạnh nào đó, bộ trang phục cũng tương
thích tuyệt đối với con người Thái hiện tại, với cả bầu không khí nghiêm
lạnh từ cậu ấy tỏa ra, bao phủ mọi đồ vật chung quanh.
— Cậu đã về! - Trưởng nhóm đột ngột mở mắt.
Ánh nhìn sắc nhọn hướng thẳng vào Lâm. Rõ ràng, cậu ấy đã sửa soạn
tất cả, khung cảnh này, dáng vẻ này, để chờ đợi thời khắc thành viên trong
nhóm quay trở lại. Lâm đưa mắt nhìn quanh, hy vọng thấy Lim. Tuy nhiên,
cô ấy không có mặt. Cậu đứng cách bàn vài bước chân, khá bơ phờ, chiếc
ba-lô nặng lúc này khoác bên một bả vai.
— Cậu có thể cho tôi xem những thứ cậu tìm thấy? - Thái đề nghị.
Lâm bước đến, mở ba-lô lấy ra các tập tài liệu, đặt lên bàn. Bàn tay có
một vết thương nhỏ phải băng lại của trưởng nhóm lật mở, không đọc ngay,
mà đưa từng trang tài liệu vào máy scanner. Vừa làm, cậu bạn vừa nhận
định, giọng nói thấu đáo và lạnh lẽo:
— Đây chính là những thứ chúng ta cần. Cùng với những thứ tìm được
trong bàn làm việc của ba tôi, các tài liệu này sẽ đưa ra lời giải cho một số"
thách đố" mà lâu nay không ai nói gì với chúng ta.