Sau khi Cố Tử Mạt nghe xong, một trận xấu hổ, cô ngại ngùng nói cho
Diệp Nhất Đóa, trang phục hôm nay của cô, là do Lục Duật Kiêu chuẩn bị
cho cô, là sáng sớm hôm nay, do trợ lý của Lục Duật Kiêu tự mình đưa tới
cửa.
"Dù sao em nhìn Ninh Uyển cũng không thuận mắt, cũng sẽ không thay
chị nói lời cảm tạ với cô ta, nếu không, chị mặc váy của em đi? Chiếc váy
này của em nhà thiết kế độc nhất, hôm nay là lần đầu tiên mặc đâu, nếu
không phải vì Hứa Ngộ. . . . . ." Diệp Nhất Đóa nói tới đây, tắt máy, dừng
nửa giây sau, lại đánh liếc mắt đại khái nói: " dù sao cũng rất là quý giá,
nếu chị không ghét bỏ quần áo của em, thì chị hãy chấp nhận mặc của em
đi."
Không đợi Cố Tử Mạt cự tuyệt, Ninh Uyển liền đi tới đây, đưa chiếc áo
khoác đen người đại diện lấy đến cho Cố Tử Mạt, "Cô trang điểm quá đơn
giản, sau khi mặc vào hiệu quả sẽ tốt một chút."
Cố Tử Mạt nhìn về phía Ninh Uyển, cũng không thấy được ác ý trong
đó, cô nhận, nói câu cảm ơn, lại bị Diệp Nhất Đóa nhéo cánh tay một cái.
Mặc dù lời nói lần trước của Ninh Uyển, làm cho cô cách ứng, nhưng lần
này, cô cảm thấy Ninh Uyển là có lòng giúp cô .
Người khác giúp cô, là tình cảm, người khác không giúp cô, là an phận,
cô nguyện ý thật lòng tiếp nhận ý tốt của Ninh Uyển.
Ninh Uyển cười duyên, không nói gì, dưới sự nhắc nhở của người đại
diện, đã đến thời gian cô lên đài, xoay người rời đi.
Diệp Nhất Đóa giận dữ, nhưng cũng không thể làm gì, cuối cùng định
xuống với Cố Tử Mạt, "Lần sau y phục của chị, toàn bộ do em bao!" Nói
xong, không đợi Cố Tử Mạt trả lời, liền giận dỗi tự đắc quay ngoắt đầu đi.