Anh nhẹ nhàng buông ra chút khoảng cách giữa hai người, bắt được tay
của cô đặt lên ngực, dịu dàng nói, "Cố Tử Mạt, ta hiểu biết rõ trong em ẩn
giấu một tâm hồn nhỏ bé yếu ớt thích khóc lại không có cảm giác an toàn,
nhưng không sao, anh cũng vẫn yêu em, nhưng mà anh cũng lại có một yêu
cầu!"
Cố Tử Mạt nhìn anh, mắt dần dần ướt át, giọng nói khàn khàn nói, "Cái
gì?"
Lục Duật Kiêu thật sâu nhìn cô, trầm ngâm hồi lâu, dịu dàng nói, "Cuối
cùng anh cảm thấy kình địch của mình cũng không ít, Kiều Tử Hoài, lại
thêm cái tên Hứa Ngộ đã từng làm tổn thương em nữa, dấu vết anh ta lưu
lại cho em khắc sâu như vậy, làm cho anh rất không có cảm giác an toàn.
Cho nên, Tử Mạt, em phải yêu anh thật nhiều thật nhiều vào."
Cố Tử Mạt nghe anh nhắc đến Hứa Ngôn, lòng rơi xuống ‘ đông ’ một
tiếng, cô kinh ngạc nhìn Lục Duật Kiêu, lắc đầu một cái, tỏ vẻ bác bỏ
những người đó.
Hứa Ngộ chỉ là một dấu ấn đã qua, mặc dù sâu nặng, nhưng lưu lại, chỉ
là buồn bã u tối.
Mà trước mắt, anh là chồng của cô, là người yêu cô, cũng là người cô
yêu.
Nhìn chằm chằm vào gương mặt anh tuấn thâm trầm của anh, cô có loại
tin tưởng có thể giao trái tim của mình cho anh giữ gìn thỏa đáng.
Cảm giác như thế khiến Cố Tử Mạt không hiểu buồn hay vui, chợt nhào
tới bả vai của Lục Duật Kiêu, ôm cổ anh thật chặt.