Gió xuân thổi khắp bờ Giang Nam, nơi nơi ấm áp.
. . . . . .
Tiểu biệt thắng tân hôn, hai người giằng co một lúc lâu, địa điểm cũng
chuyển đổi mấy lần, đến cuối cùng, sức lực cả người cô giống bị hút hết,
cuộn thành một đoàn rúc vào trong chăn, tinh thần dần dần trở nên hoảng
hốt .
Cô mơ mơ màng màng, cảm giác giống như mình chạy đường dài rất lâu
vậy, rất mệt mỏi, nhưng cô vẫn chưa dừng chạy, chỉ sợ không chịu nổi.
Cô vừa chạy , vừa thở gấp, trong đầu là một cục rối rắm, hai âm thanh
đang đánh nhau ở trong đầu.
Một người trong đó nói với cô, âm thanh trầm tĩnh mà lý trí, "Hứa Ngộ
cũng đã xả thân cứu cô rồi, anh ta đối với cô là thật tâm, không cần chỉ
nghe một phía lời nói của anh ta, nhất định là anh ta có chuyện khó nói ."
Một âm thanh khác lại xông ra phản bác, liều mạng gào thét với cô, "Cô
quên những lời nói độc ác mà anh ta đã nói với cô sao? Chẳng lẽ cô lại
không có lòng tự trọng như vậy!"
Cô bị tiếng gào thét đó làm cho khiếp sợ, vào lúc này, giọng nói của Hứa
Ngộ lại vang lên, "Tôi đã chơi ngán cô rồi, sau này đừng dây dưa với tôi,
đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa."
Anh ta còn nói rất nhiều lời nói độc ác, cô không ngờ cái miệng đã từng
hôn cô có thể nói ra nhiều từ ngữ thấp kém như vậy.
Các loại âm thanh đan vào nhau, cô bịt lỗ tai, tiếp tục chạy về phía trước.
Không ngờ, đúng lúc cô nhìn thấy anh trên đường, cô không khống chế
được tâm tình của mình, muốn đến hỏi anh ta một chút, lần trước tại sao