LỤC THIẾU CƯNG VỢ TẬN TRỜI - Trang 1024

Đây là câu nói cuối cùng của anh ta, nói xong câu đó, đã quay đầu rời đi

rồi.

Cô thì vẫn ở chỗ đó, bị đánh một trận, nằm trên mặt đất, đau đến không

thể động đậy, trong lúc hoảng hốt có người đi tới bên cạnh, cô vừa giương
mắt lên nhìn, áo đen quần đen, chính là Lục Duật Kiêu mặc âu phục gọn
gàng.

"Duật Kiêu!" Cô chợt nhớ tới mình đã gả cho anh, vội vàng nói, "Đau

quá, anh giúp em. . . . . ."

Lục Duật Kiêu nhíu mày , sau khi cân nhắc, không nhìn cô nữa, mà đi về

phía một cô gái có diện mạo mơ hồ ở cách đó không xa, quay đầu nói với
cô, "Thật xin lỗi, thân thể Yên Nhiên rất yếu, cô ấy là người mà anh yêu
nhất, bây giờ anh cần đỡ cô ấy về nghỉ ngơi, em trước chịu đựng một chút."

Tay của cô vô lực đưa lên, cũng không nói ra một lời nào nữa, chỉ có thể

trơ mắt nhìn anh đi xa.

Cả người cô mệt mỏi đến cực điểm, quá mệt mỏi, rất muốn nhắm mắt lại

nghỉ ngơi, nhưng vừa nhắm mắt, này hai người đàn ông xa lạ có ý đồ làm
nhục cô đã đánh thẳng tới phía cô, bắt được bả vai của cô, cô hoảng sợ hét
ầm lên, nhưng tay chân lại không thể nhúc nhích được.

"Tử Mạt!"

Bả vai càng ngày càng đau, cô chợt tỉnh lại, Lục Duật Kiêu đang nắm lấy

bả vai của cô mà lay động, thấy cô tỉnh lại, thở phào một cái, "Gặp ác
mộng? Vừa khóc vừa la , còn gọi mãi không tỉnh, hù chết anh rồi."

Cô không nói lời nào, lướt qua bả vai anh nhìn thẳng về phía sau lưng

anh, giống như nơi đó có một người vậy. Lục Duật Kiêu ôm cô vào trong
lòng, quay đầu lại nhìn một chút, không có gì cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.