Ninh Uyển đem tất cả điều này đều để ở trong mắt, cô ngẫm nghĩ trong
lòng, hỏi, "Anh có cô gái yêu thích rồi?"
"Hả?" Người đàn ông nhíu mày.
Cô chỉ chỉ về phía điện thoại di động của anh, "Cô gái gửi tin nhắn cho
anh, sức ảnh hưởng của cô ấy cũng không nhỏ ."
Người đàn ông đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó bật cười ra tiếng, "Sự
sáng suốt của ảnh hậu cũng không phải quá tốt, tôi muốn cho cô thêm
điểm, chỉ là, cô mới chỉ đoán đúng một phần nhỏ." Anh dừng một chút, nói
tiếp, "Giới tính của cô ấy."
"Thật sao?" Ninh Uyển tỏ vẻ hoài nghi.
Người đàn ông cười nói, "Đã muộn rồi, nếu bây giờ đi về nghỉ ngơi,
ngày mai dung nhan của ảnh hậu sẽ càng thêm xinh đẹp." Anh ta nhắc nhở
cô trở về đi ngủ giữ sắc đẹp.
"Anh thật quan tâm." Ninh Uyển khoa trương kêu lên, "Nhưng mà tôi lại
nghĩ, mỹ phẩm đắt tiền giúp tôi giữ gìn tuổi thanh xuân xinh đẹp dễ dàng
hơn nhiều." Nếu tìm được một phiếu cơm dài hạn, lo gì một khoản mỹ
phẩm nhãn hiệu lớn, khuôn mặt làm sao cô đơn cau có chứ.
Người đàn ông bất đắc dĩ buông tay, "Đáng tiếc chỗ này của tôi không có
bất kỳ mỹ phẩm nào."
Ninh Uyển lại gặp phải cự tuyệt một lần nữa, cô bước ra cửa, rồi lại đột
nhiên quay người, "Tôi nghĩ tới một cái vấn đề nữa."
"Hả?"
"Anh có phải Lục Duật Kiêu trong truyền thuyết hay không?"