Người đàn ông nhún vai một cái, "Cô ôm cây đợi thỏ ở nơi này lâu như
vậy, sẽ phải nghe được người giúp việc gọi tên của tôi chứ."
"Họ gọi anh là Minh Tuyên thiếu gia, nhưng. . . . . ." Nhưng là, tại sao
người giúp việc ở đây có thể gọi thẳng tên của chủ nhân, huống chi. . . . . .
Người đàn ông bật cười, "Không có gì nhưng là, cô nghe được hoàn toàn
chính xác."
Ninh Uyển dở khóc dở cười, lông mày nhíu lên, "Anh thật đúng là một
điều bí ẩn, đồng thời cũng là một người đàn ông cổ quái."
Người đàn ông lắc đầu cười một cái, cũng không tiếp tục để ý tới cô,
quay đầu lại đi vào phòng, bấm chuông phân phó quản gia mười phút sau đi
vào tổng vệ sinh, sau đó lại dặn dò một câu, về sau nghiêm cấm bất kỳ cô
gái nào vào phòng ngủ của anh.
Sau đó, anh trở lại trước quầy ba, nhìn chằm chằm điện thoại di động
mấy giây, vừa nhìn về phía cửa, đã không còn ai đứng đó nữa.
. . . . . ... .....
Cố Tử Mạt tựa cằm lên gối đầu, vẫn nhìn chằm chằm điện thoại di động,
vậy mà trên màn hình vẫn không thấy một chút tin tức nào, cô nhất thời
cảm thấy hơi suy sụp.
Rõ ràng cô cho kẻ giả mạo một ân điển cực kỳ lớn, nhưng bây giờ lại
biến thành cô lo lắng cùng đợi kẻ giả mạo trả lời lại.
Thật là choáng nặng, cái người không biết cảm ơn này, thậm chí ngay cả
tin nhắn cũng không trả lời.
Cô thiếu kiên nhẫn, ở phương diện này cực kỳ không có tiền đồ, nhịn
không bao lâu, liền trực tiếp bấm số của anh ta, vừa mới nghe thấy bên kia