Cô biết có câu, cô gái thích cười, vận số sẽ không quá kém, đúng là như
vậy, Lâm Yên Nhiên có số may mắn, Lục Duật Kiêu quan tâm cô ấy, Bùi
Dực cũng quan tâm cô ấy, hình như người trong cả thiên hạ, đều đang xoay
chung quanh cô ấy.
Nghĩ đến Bùi Dực mỗi lần nhìn thấy cô, sẽ gọi cô là ‘ con riêng ’, cô
càng cảm thấy người so với người thật là tức chết được.
Một đoạn thời gian rất dài, Cố Tử Mạt cũng rất an tĩnh đứng ở trong góc
nhỏ, bị những tâm sự phiền não này chiếm cứ, cuối cùng vẫn là bị Lâm Yên
Nhiên gọi trở về.
"Tử Mạt, tôi có thể gọi cô như vậy sao?" Lâm Yên Nhiên cười với cô
hỏi.
Cố Tử Mạt mỉm cười, "Dĩ nhiên có thể."
Lâm Yên Nhiên vẫy vẫy tay với Cố Tử Mạt, Cố Tử Mạt đi về phía cô,
Lâm Yên Nhiên lập tức kéo lấy tay của cô, "Tử Mạt, sau khi tôi về trong
nước, cô là người bạn đầu tiên của tôi! Cám ơn cô có thể tới thăm tôi, sau
này những lúc Minh Tuyên bận rộn, cô có thể tới bệnh viện thăm tôi sao?"
Cố Tử Mạt không trả lời, mà quay đầu lại nhìn về phía Lục Duật Kiêu ở
phía sau lưng.
Lúc này, đôi tay của anh đang đút vào túi quần, chống lại ánh mắt của cô,
vô cùng dịu dàng cười một tiếng.
Anh rất vui mừng, vui mừng Lâm Yên Nhiên cũng không có bài xích cô.
Nhìn lại vẻ mặt mong đợi của Lâm Yên Nhiên, Cố Tử Mạt gật đầu một
cái, cô tạm thời cũng không muốn làm người ác.