* cò kẻ mặc cả một cách trắng trợn!
Lục Duật Kiêu nghe vậy, ánh mắt lạnh lùng, bên môi nâng lên đường
cong như có như không, không nhanh không chậm mở miệng, "Hai người
đừng nóng vội, tôi cho hai người xem một chút đồ."
Bùi Dực đứng dậy, lại lấy tài liệu từ trong túi da màu đen, đây là đầy đủ .
Một bộ đặt trước mặt Cố Trình Đông, một bộ đặt trước mặt Cố phu nhân.
Sau khi đặt xong, anh làm một dấu ‘ xin ’ đơn giản, "Mời xem." Đừng
nhìn tư thế của anh là một vẻ cung kính, nhưng trên vẻ mặt , đều là lạnh
lùng trào phúng.
Anh chưa bao giờ gặp, cha nuôi mẹ nuôi cực phẩm như vậy, đê hèn như
vậy.
Xem ra hai người này không bóc lột đến một tia giá trị cuối cùng của con
gái nuôi, là thề không bỏ qua.
Nếu không phải vì nhà họ Lục đặc biệt coi trọng ‘ gia hòa vạn sự hưng ’,
gần đây Lục Duật Kiêu lại chuẩn bị dẫn Cố Tử Mạt ra mắt với Lục Hoài
Nam, cũng không cần mới hai vợ chồng này diễn trò rồi!
"Chuyện này. . . . . . Lục thiếu, cậu cũng đừng. . . . . ." Cố Trình Đông
nắm túi tài liệu thật dày này, trong miệng nói cũng không thể hoàn chỉnh,
hiện tại ông ta triệt để hối hận rồi, sớm biết Lục Duật Kiêu nắm chứng cứ
ông ta trốn thuế trong tay, thì thà ông không được một chút lợi nào, cũng
không dám nói lời vừa rồi.
Tình huống của Cố phu nhân bên cạnh cũng không tốt hơn bao nhiêu,
nhà người ta là con trai lừa đối cha, đặt trên người bà ta, là con gái lừa dối
mẹ!