mặt nạ của cô ta từ chỗ nào, cô chỉ có thể chán nản nói, "Xem ra, anh ấy
không có nói đến quan hệ của tôi và anh ấy rồi."
Lâm Yên Nhiên rất đơn thuần lắc đầu một cái, "Tử Mạt, cô đang nói gì
vậy, tôi nghe hoàn toàn không hiểu?"
Cố Tử Mạt rùng mình một cái, hiện tại đầu óc cô rối bời, đầu cũng càng
đau, giờ phút này, đầy trong đầu cô đều là suy nghĩ, tại sao Lục Duật Kiêu
không nói rõ quan hệ của cô và anh với Lâm Yên Nhiên?
Hay là, Lâm Yên Nhiên cố tình làm như không biết, đang nói dối đâu?
Còn Cố Trinh Trinh nữa? Cố Trinh Trinh tiếp cận Lâm Yên Nhiên, rốt
cuộc có ý đồ gì, chỉ sợ - Cố Trinh Trinh không tha mà không nói chân
tướng cho Lâm Yên Nhiên đâu!
Cái cô Lâm Yên Nhiên này, lòng dạ quá sâu!
Cố Tử Mạt từ từ ngồi xổm người xuống, nhìn chằm chằm Lâm Yên
Nhiên, sau đó chậm rãi mở miệng nói, "Tạm thời tôi giả thiết là cô thực sự
không biết sự thật, vậy thì tôi sẽ nói thẳng, tôi và Lục Duật Kiêu đã lĩnh
giấy chứng nhận kết hôn rồi, chúng tôi là vợ chồng, còn nữa, chiếc nhẫn
này. . . . . ." Cô vươn tay, xoay chiếc nhẫn trên ngón vô danh, để Lâm Yên
Nhiên càng có thể thấy rõ ràng, vừa xoay vừa chậm rãi nói, "Cô là người
nhà họ Lục, nghĩ đến cũng không xa lạ, nhớ ngày đó, chiếc nhẫn này còn là
Lục Duật Kiêu mặt dày mày dạn đeo lên cho tôi, đeo hai lần, trong thời
gian đó tôi đã từng ném trả anh ấy một lần, nhưng cuối cùng, cô xem, chiếc
nhẫn vẫn trên tay tôi." Dáng vẻ đầy kiêu ngạo mà không lời nào có thể
miêu tả được.
Cô luôn luôn không thích trường kỳ kháng chiến, càng thích trực tiếp lấy
ra át chủ bài hơn.