mét nữa, thì ngừng lại.
"A nha, Bùi Dực, rốt cuộc anh có thể nghe rõ tiếng lòng của tôi rồi, lại
xuất hiện nhanh như vậy! Khó được khó được! Hôm nào tôi để Diệp Cẩn
thưởng cho anh một Tiểu Hồng hoa." Diệp Nhất Đóa nhìn thấy Bùi Dực,
lập tức rút tay đang nắm tay Cố Tử Mạt lại, hào hứng chạy đến bên cạnh
Bùi Dực, ngẩng đầu mong mỏi hỏi Bùi Dực.
Bùi Dực đưa tay nhéo khuôn mặt mềm mại của Diệp Nhất Đóa, "Chúng
ta sẽ thảo luận sau!" Rồi sau đó nhìn về phía Cố Tử Mạt, "Cô bước qua
đây!"
Trong lòng Cố Tử Mạt cảm giác như có gió lạnh thổi qua, thái độ chán
ghét của Bùi Dực đối với cô, mỗi lần cô lại có thể nghiệm mới, quả nhiên
lần này, Bùi Dực lại đổi một thể nghiệm mới.
Lời nói này của Bùi Dực, bổ sung đầy đủ, rõ ràng là đang nói..., "Cô
bước qua đây, tôi bảo đảm sẽ không đánh chết cô!"
Chẳng qua, Bùi Dực còn chưa đánh người, thì bản thân đã bị đánh rồi.
Diệp Nhất Đóa vung túi xách trong tay, liền đập một cái vào lưng Bùi
Dực, nhấc chân lại đạp một cái vào bắp chân Bùi Dực, "Bùi Dực chết tiệt,
thu hồi cái thái độ chết tiệt của anh lại!"
Bùi Dực cắn răng, "Diệp Nhất Đóa, cô đừng cho là. . . . . ."
"Tôi cho rằng cái gì? Tôi thích đánh anh đấy, giờ sao? Giờ sao?" Diệp
Nhất Đóa vung vẩy túi xách trong tay, đắc chí ra sức quật Bùi Dực, thể hiện
mười phần dũng mãnh vô lý của thiên kim tiểu thư.
Bùi Dực bị đau mà không dám kêu, không nói gì.