Diệp Nhất Đóa chiếm thượng phong, đắc chí vừa lòng vặn vẹo uốn éo
mắt cá chân, "Lâu như vậy không có động tay động chân, có vẻ như thương
gân động cốt rồi."
Cố Tử Mạt ở một bên, ngược lại thấy rõ ràng, Bùi Dực là một người
luyện võ, chỉ bằng vào Diệp Nhất Đóa làm sao có thể thương hại tới anh ta,
nếu không phải anh ta cố ý dung túng Diệp Nhất Đóa, Diệp Nhất Đóa làm
sao có thể có dáng vẻ đắc chí này chứ.
Tại sao Bùi Dực dung túng Diệp Nhất Đóa? Có tình cảm sao?
Nghĩ nghĩ lại, cô hơi đoán được một chút tình hình.
Đợi đến sau khi đôi oan gia này‘ liếc mắt đưa tình ’xong, cô mới ngang
nhiên xông qua, mặt hướng về phía Bùi Dực, "Anh nói đi."
Bùi Dực khẳng định là vì Lục Duật Kiêu nên mới tới, trong lòng cô chắc
chắn.
"Thật trực tiếp, như vậy tôi cũng nói thẳng." Bùi Dực khẽ cười, đem một
xấp tài liệu đưa cho Cố Tử Mạt, "Ngoài miệng anh Kiêu nói là chăm sóc
Yên Nhiên, nhưng trên thực tế, là vì dọn dẹp cục diện rối rắm cho cô, thật
không rõ phụ nữ các cô vì sao cứ thích ghen tuông loạn xạ như vậy, không
giở trò không được."
Tiếng nói vừa dứt, lập tức bị Diệp Nhất Đóa đấm mạnh một cái.
Cố Tử Mạt vô tâm nhìn Diệp Nhất Đóa hà hơi lên nắm đấm nhỏ của
mình, đem toàn bộ tinh lực đều đặt ở những tài liệu này.
Những chữ trong đó, đối với cô mà nói, không thể nghi ngờ là một loại
chấn động, Bùi Dực không phải trực tiếp, mà là bạo lực.