Cuối cùng, cô không tiếng động thở dài, nhắm mắt lại, cầm tay của anh,
"Ngủ đi."
Ngủ đi, ngủ một giấc, rất nhiều chuyện có thể thuyền tới cầu tự nhiên
thẳng rồi.
Lục Duật Kiêu thấy cô nhắm mắt, nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô
một lúc lâu, thở dài, đưa tay cầm cổ tay của cô, cũng ngủ rồi.
*
Ngày hôm sau, cô đến Cẩm Tú làm việc bình thường.
Luc bấm nút chờ, thang máy mở ra, đúng lúc cô thấy Diệp Nhất Đóa ở
bên trong, nghĩ đến tối hôm qua Hứa Ngộ hẹn gặp mặt, theo bản năng cô
hơi chột dạ, rút chân lại, hoảng hốt lui trở về.
Dựa lưng vào cách tường bên cạnh thang máy, cô lấy điện thoại di động
ra nhìn một chút, cũng không có tin nhắn và điện thoại của Hứa Ngộ, cô
thầm thở dài một hơi, nhưng vừa giương mắt lên, thì Cố Tử Mạt bị trận thế
trước mắt hù dọa.
Mười người phóng viên khiêng theo máy quay và máy chụp hình, ở cách
cô không xa, đang dồn dập quay chụp cô.
Phút đầu tiên, cô quên cả phản ứng.
Bởi vì ‘ tác dụng của Điều Hương Sư’, phóng viên tìm tới cửa, đối với
Cố Tử Mạt mà nói, cũng là chuyện hợp tình hợp lý, cô đã chuẩn bị kỹ càng
từ lâu.
Nhưng trận thế lớn như vậy, ‘ lễ ngộ ’ như vậy, thật sự khiến cô thấy
kinh hãi.