Lục Duật Kiêu sảng khoái tinh thần, vuốt sống lưng của cô, cười cắn lỗ
tai của cô, "Tử Mạt, em toát rất nhiều mồ hôi."
Cô không đáp, ngón tay siết chặt góc chăn, quay đầu, cũng không nhìn
anh.
Người đàn ông thấy cô khó chịu, kéo lỏng góc chăn cho cô, "Đừng làm
mình ngột ngạt hỏng mất."
Cô không động đậy, cũng không lên tiếng.
Tay của Lục Duật Kiêu vòng từ lưng của cô ra phía trước, tìm được quả
nhỏ bé phía trên nhẹ nhàng bóp, trêu chọc nói, "Không lên tiếng, anh sẽ
hiểu lầm em không hài lòng với biểu hiện của anh đấy."
Cô buồn bực, không nói một lời.
Anh trêu chọc cô, cô lại không thể vui vẻ nổi .
Lâm Yên Nhiên là một cái gai trong lòng cô, không thể nhổ hết, như thế
nào cũng vẫn cứ là phiền toái.
Vốn dĩ cô tính toán đợi anh về nhà, cô muốn nói chuyện nghiêm túc về
vấn đề của Lâm Yên Nhiên với anh, nhưng khi cô nhìn thấy cái vẻ mặt tin
tưởng Lâm Yên Nhiên biết nhường nào kia, cô cũng không nói ra cái gì nữa
.
Cô có thể cứng rắn vạch trần Lâm Yên Nhiên sao?
Có thể làm tổn thương đến anh hay không? Dù sao anh tin tưởng ‘ em
gái tốt ’ của mình như vậy.
Không vạch trần tất cả những điều này, người bị thương lại vẫn là cô.