Nghe lời của cô..., người đàn ông ngẫm nghĩ , ánh mắt sắc bén quét về
phía Bùi Dực, trong ánh mắt đen, không khỏi cảnh cáo, vừa nhìn về phía
cô, ánh mắt đổi thành dịu dàng, "Em thật sự có thể chứ?"
"Em có thể ." Cô trịnh trọng gật đầu với anh.
Sau khi xác nhận liên tục rồi, anh mới đi ra ngoài.
Trong phòng bệnh, cũng chỉ còn lại có hai người là cô và Bùi Dực.
Khóe miệng Bùi Dực nhếch lên đầy bỡn cợt, trào phúng nhìn cô, nhìn
qua nhìn lại, mới mở miệng nói, "Thật không nhìn ra, vậy mà cô lại có
niềm tin với tôi lớn như vậy."
Tròng mắt Cố Tử mạt, thu lại chút cảm xúc u tối, mới ngửa mặt nhìn về
phía anh ta, khóe miệng cong lên, "Anh đều đã giúp tôi như vậy tồi, nếu
như tôi không tin anh, chẳng phải là rât có lỗi với anh."
Mà trên thực tế, mấy lần giao chiến với Bùi Dực, rõ ràng cô đã nhìn ra
được, tính cách thực sự của Bùi Dực.
Bùi Dực đối với Lục Duật Kiêu, là thực sự lấy ra sự trung thành cùng tín
nhiệm với bạn bè
Mà một người trung thành và tận tâm đối với Lục Duật Kiêu, tự nhiên sẽ
không hại Lục Duật Kiêu.
Đương nhiên Bùi Dực cũng hiểu ngay, Cố Tử Mạt đang ám chỉ chuyện
tọa xì căng đan cùng Ninh Uyển, anh ta lạnh lùng quay đầu đi, vẫn rất
chảnh rất lãnh khốc như cũ, "Hôm nay những lời tôi nói, là do cô cầu xin
tôi nói, cô nghe xong, cũng đừng hối hận!"
Cô cười cười, "Anh cứ nói chân tướng, một mình tôi sẽ gánh chịu."