Đại Xuyến thấy thế, cũng không ép buộc cô, siết cổ tay cô nói: "Trạng
thái của cậu không tốt, mình không thể bỏ lại một mình cậu, chúng ta cùng
đi thôi."
Hai người đồng loạt đi ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy đoàn người đi vào
bên trong, rất khéo lại không khéo đụng vào, còn đụng phải người quen.
Đại Xuyến nhìn người tới, vội vàng cẩn thận kề tai nói nhỏ với Cố Tử
Mạt, "Còn nhớ sóng gió lần đó không, Ninh Uyển chết sống đóng cửa
không ra, chỉ phái người đại diện truyền lời, trên thực tế là cô ta bị vợ cả
của một phú thương hải ngoại nào đấy đánh, lúc ấy thiếu chút nữa là mặt
mày hốc hác rồi, thật may là phú thương hải ngoại đó coi như đáng tin, một
tháng sau quả quyết ly hôn, chính thức cưới Ninh Uyển."
"A, mình biết rồi." Cố Tử Mạt vừa đáp lời, liền thấy Ninh Uyển đứng
trước mặt cô.
"Cố Tử Mạt, đã lâu không gặp." Ninh Uyển đưa ra tay ngọc thon thon, ý
bảo bắt tay.
Cố Tử Mạt cũng rất có phong độ bắt lấy, "Đã lâu không gặp, sắc mặt cô
không tệ, xem ra sống rất tốt."
Ninh Uyển cười, "Sắc mặt cô không tồi."
Hai người phụ nữ, từ đầu đến cuối, đều nói vài lời xã giao, hai bên nâng
đối phương.
Cuối cùng, vẫn là có người nhắc nhở Ninh Uyển, nói thời gian có chút
gấp, lúc này Ninh Uyển mới phục hồi tinh thần lại, nói với Cố Tử Mạt:
"Hôm nào cô có chuyện vui, viết thiệp mời cho tôi, tôi nhất định sẽ đưa đến
hậu lễ."
Cố Tử Mạt nghe ra có chút ý vị, cau mày lại, "Chuyện vui của tôi?"