Người đàn ông dùng vũ lực mà giành được thắng lợi, Cố Tử Mạt không
làm gì được, nhưng lại không thể đuổi anh vào chuồng gỗ, chỉ có thể làm
một thỏa thuận nhỏ, buồn buồn nói: " Được rồi, anh đáp ứng tôi, ở hết đêm
nay liền đi, hai ta cắt đứt quan hệ!"
Người đàn ông không đáp, đưa một bàn tay ra đè lên bả vai cô gái nhỏ,
đè cô nằm xuống vị trí bên cạnh, buồn bực nói, "Được rồi, ngủ thôi!"
"Anh. . . . . ."
"Anh ở chỗ này, ngủ đi!" Người đàn ông nhướng mày, quai hàm bạnh ra,
dè nủa người của cô gái đang muốn nhô dậy xuống, không khỏi ra lệnh.
"Này, anh không thể. . . . . ."
"Ừ, anh không thể không ngủ, hiện tại anh chỉ muốn ngủ." Người đàn
ông nghiêng nghiêng người, đưa cánh tay dài ra, áp chặn cơ thể muốn
nhổm dậy của cô, không lưu lại một chút cơ hội nào cho cô gái nhỏ.
Mệt mỏi mệt nhọc, thật sự không có biện pháp mặc cả cùng người đàn
ông này nữa, Cố Tửu Mạt nhận tội nhắm hai mắt lại, liền ghé sát vào cơ
bắp mạnh mẽ cững chắc của người đàn ông này, dần dần tiến vào mộng
đẹp.
. . . . . .
Tia nắng ban mai hơi lộ ra, một ngày mới bắt đầu từ buổi sáng sớm, buổi
sáng ở nông thôn bắt đầu rất sớm, bên ngoài cũng có tiếng động của mẹ
nuôi bận bịu lúc buổi sáng.
Cố Tử Mạt nghe thấy tiếng động, liền mở mắt, cô theo thói quen muốn
duỗi người một cái, nhưng sáng nay lại trở thành một việc khó khăn.