Nhóm thủ hạ lại một trận hít khí, ai cũng thấy rõ ở trong mắt, Tần Khôn
rõ ràng cho cô gái này đãi ngộ tốt, nếu đổi thành người khác, đã sớm dập
đầu quỳ cảm ơn rồi, ngược lại cô gái này, gặp biến không sợ hãi, khách khí,
xa cách lễ độ, thật sự không có dáng vẻ chiếm được tiện nghi!
Tần Khôn không nói gì nữa, giơ giơ tay lên, để cho thủ hạ lấy ra hiệp
nghị trước đó, đưa vào trong tay Cố Tử Mạt.
Cố Tử Mạt nhận lấy hiệp nghị, không nhìn một cái, cô hoàn toàn không
cần tra xét đối chiếu, với thực lực của Tần Khôn, hoàn toàn không cần táy
máy tay chân trên phương diện này, huống chi, cô vẫn rất tin vào nhân
phẩm của vị nhân vật lớn này.
Cô liếc cũng không liếc mắt một vòng nội dung phía trên, trước mặt mọi
người, xé nát hiệp nghị!
Giấy vụn phiêu tán rơi xuống đất!
Tần Khôn hài lòng nhìn hành động của cô, cũng không lên tiếng, đợi đến
khi toàn bộ giấy vun đều nằm trên măt đất, ông ta mới ném ra một câu nói,
dẫn đoàn người dương dương tự đắc đi ra ngoài.
"Cô gái, Tần Khôn tôi coi trọng cô!" Nói năng có khí phách!
"Cám ơn Ngài Khôn." Trên mặt Cố Tử Mạt không có buồn vui, chỉ có
không kiêu ngạo không tự ti, vẫn nắm chặt nắm đấm như cũ, đứng tại chỗ,
nửa cúi đầu, trầm ngâm nhìn đoàn người này đi ra ngoài.
Đoàn người kia đi tới một nửa, mắt cô mở to, ở giữa đoàn người này, có
một người đàn ông cao lớn mặc quần áo bó màu đen, mặc dù anh ta khom
người, nhưng cô vẫn nhìn ra được, dáng người của anh ta rất cao, cơ thể
cũng thon gầy khác thường, ánh mắt xếch hẹp dài vẫn không che giấu được
sự sắc bén trong ánh mắt như cũ!